Chương trước
Chương sau
Quý Viêm Phong nghe Thời Ngọc Thao nói vậy thì nhíu chặt lông mày: “Vậy chứ giờ anh tính sao? Anh không chọn Du Nhiên à? Nếu anh chọn An Lâm rồi nhỡ Du Nhiên gặp chuyện thật thì biết sao đây?”

Trái tim Thời Ngọc Thao trĩu nặng, đây cũng là điều anh lo lắng nhất, nếu chọn Du Nhiên, anh sợ tên điên Aker sẽ biết Du Nhiên là người anh yêu thương nhất, để rồi ra tay độc ác với cô nhằm trả đũa nhà họ Thời!

Nhưng nếu không chọn Du Nhiên, anh cũng sợ rằng Aker sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Du Nhiên.

Nghĩ đến, Thời Ngọc Thao chống tay lên mi tâm, cẩn thận nói: “Giờ vẫn còn thời gian, anh nhìn kỹ tấm ảnh của Du Nhiên đi. Rất có thể Du Nhiên đang bị nhốt trong một căn phòng lâu năm, mà những căn phòng như vậy thường sẽ chỉ nằm ở những khu nhà cũ. Cộng thêm điều kiện ánh sáng trong phòng rất tốt, nên chắc chắn cửa sổ sẽ quay về hướng Nam. Vã lại cũng mới chưa bao lâu, nên có lẽ Aker vẫn chưa đưa người đi xa mà còn ở Diệu Thành. Anh nhờ người đi điều tra xem có nơi nào hợp với những điều kiện trên không, tôi sẽ cố hết sức kéo dài thời gian.”

Thời Ngọc Thao ngừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Cách tốt nhất bây giờ là giải cứu Du Nhiên trước khi Aker ra tay!”

Nghe vậy, ánh mắt Quý Viêm Phong có hơi lắng xuống, và trong lòng anh cũng rất rõ rằng đây là giải pháp tốt nhất hiện tại.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp người điều tra trong thời gian sớm nhất, một kho có tin mới sẽ gọi cho anh ngay!”



“OK.” Thời Ngọc Thao đáp và kết thúc cuộc gọi. Ngay sau đó, Quý Viêm Phong lập tức gọi kêu cấp dưới kiểm tra tất cả khu nhà cũ có điều kiện ánh sáng tốt ở Diệu Thành và những ngoại ô lân cận.

Về phía An Lâm, thông tin lấy được từ bức ảnh của An Lâm có phạm vi tìm kiếm rộng hơn thông tin trong bức ảnh của Đường Du Nhiên rất nhiều, nên việc điều tra không hề dễ, với cả chỉ trong một tiếng rưỡi đồng hồ nên lại càng không thể.

Hơn nữa Thời Ngọc Thao cũng đã có ý tưởng khác. An Lâm và Aker trước đó thân thiết như vậy, nên Thời Ngọc Thao nghi rằng hai người họ thông đồng lẫn nhau. Vì vậy lần này anh cũng muốn thăm dò Aker xem sao. Thêm nữa, anh cũng nghĩ có lẽ Aker sẽ không làm hại An Lâm.

Giờ Thời Ngọc Thao chỉ có thể ngồi trong xe chỉ đạo cấp dưới điều tra. Thật ra anh mong mình đích thân dẫn người đi điều tra từng nơi nhưng lại không dám. Anh sợ tên điên Aker đã sắp xếp người bí mật theo dõi nhất cử nhất động của anh. Nên nhỡ như anh đánh rắn động cỏ, thì sẽ mất nhiều hơn được!

Thời Ngọc Thao nhìn từng phút từng giây trôi qua trên màn hình điện thoại mà sốt ruột đến toát hết mồ hôi lạnh.



Đây là lần đầu tiên, Thời Ngọc Thao cảm thấy một giờ đồng hồ lại trôi nhanh đến vậy, giống như chỉ mới trong một cái nháy mắt.

Đã một tiếng trôi qua, thế nhưng cả Quý Viêm Phong lẫn cấp dưới của Thời Ngọc Thao đều không có chút tiến triển nào. Trán anh toát hết mồ hôi.

Chỉ còn nửa tiếng đồng hồ, nếu trong vòng nửa tiếng tới mà vẫn không tìm được, anh sẽ buộc phải đưa ra lựa chọn.

Thời Ngọc Thao siết chặt nắm đấm mà đấm mạnh vào vô lăng.

Ngay sau đó, tiếng chuông điện thoại chói tai lại đột nhiên vang lên trong không gian xe yên tĩnh.

Là đầu số lạ không rõ của Aker.

Thời Ngọc Thao lập tức trả lời điện thoại không chút do dự.

Giọng nói quái dị đã qua xử lý của Aker vang lên: “Cậu Thời, một tiếng rồi đó. Nghĩ kỹ chưa? Chọn cô Đường hay cô An?”

Nghe giọng của Aker, những ngón tay đang buông thỏng của Thời Ngọc Thao đột nhiên siết chặt, anh mím môi, im lặng không lên tiếng.

Thấy Thời Ngọc Thao im thinh thích đến một chút nóng nảy cũng không có, Aker nhếch mép cười, sau đó lại ung dung nói với Thời Ngọc Thao: “Cậu Thờ, xem ra mày vẫn chưa quyết định được sẽ chọn người nào?”

Vừa nói xong, không đợi Thời Ngọc Thao kịp trả lời, giọng nói quái dị đã qua xử lý của Aker lại vang lên: “Thời Ngọc Thao, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nếu mày vẫn chưa nghĩ ra được nên chọn ai, thì cả cô Đường và cô An đều phải chết.”

“Một bên là người tình yêu dấu của hiện tại, một bên là người yêu cũ kiêm luôn ân nhân cứu mạng. Tao biết bắt mày chọn là rất khó, nhưng không thành vấn đề. Nếu cậu Thời đã khó chọn như vậy, thì tao đây cũng không ngại giúp mày chút chút đâu.”

Ngay khi giọng nói quái dị của Aker cất lên, trái tim trong lồ ng ngực Thời Ngọc Thao đã như muốn nhảy dựng lên cổ họng, anh siết chặt nắm đấm, và lên giọng: “Rốt cuộc mày muốn dở trò gì!”

“Cậu Thời đừng vội, tao muốn làm gì, lát nữa mày sẽ biết.”

Aker vừa nói xong thì lập tức cúp máy, Thời Ngọc Thao tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực, anh cầm chặt điện thoại và lập tức bấm gọi lại dãy số lạ khi nãy, nhưng kết quả cuộc gọi còn chưa kịp kết nối thì đối phương đã tắt máy.

Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, anh tức giận vung mạnh nắm đấm lên vô lăng.

Nhìn thời gian trên điện thoại từng phút trôi qua, trái tim trong lồ ng ngực của Thời Ngọc Thao như bị một lòng bàn tay to lớn vô hình bóp ép thật chặt, những cảm xúc phẫn nộ lên đến tột đỉnh, trong đầu anh giờ chỉ toàn là bóng dáng của Đường Du Nhiên.

Đúng mười lăm phút sau, điện thoại anh lại vang lên tiếng chuông chói tai làm phá hỏng bầu không khí yên tĩnh trong cỗ xe, có thể nói mười lăm phút này là mười lăm phút dài nhất mà Thời Ngọc Thao từng đợi trong đời.

Thời Ngọc Thao ấn nút kết nối gần như ngay tức khắc sau khi chuông điện thoại reo, ngay khi anh đưa điện thoại lên tai, giọng nói quái lạ đã qua xử lý của Aker lại vang lên một cách bình tĩnh và chậm rãi: “Cậu Thời, tao vừa quay hai video, giờ sẽ gửi cho mày, tao cá là đến khi mày xem xong video chắc chắn sẽ đưa ra được quyết định cuối cùng xem phải chọn ai.”

Giọng nói dừng lại một lúc, sau đó lại chậm rãi nói tiếp: “Cậu Thời, mày lo mà mau ra lựa chọn đi. Bây giờ chỉ còn mười lăm phút nữa thôi, chỉ cần vừa hết giờ, thì bùm bùm hai phát. Đến lúc đó cho dù mày có lựa chọn thì cũng chỉ có thể tới hốt xác cả cô Đường và cô An mà thôi. “

“Cậu Thời, tao chờ cuộc gọi của mày.” Vừa dứt lời, Aker lại cúp máy.

Hai phút sau khi cuộc gọi kết thúc, điện thoại di động của Thời Ngọc Thao nhận được hai đoạn video từ Aker.Thời lượng của hai đoạn video không dài, chỉ khoảng hai phút, Thời Ngọc Thao mở đoạn video đầu tiên lên, vừa mở ra, trên màn hình điện thoại di động đã xuất hiện hình ảnh An Lâm.

An Lâm bị trói trên ghế, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, hoảng loạn tột độ, hai mắt mở to với vẻ hoang mang lo sợ. Sau đó là thấy một người đàn ông cao gầy, đeo khẩu trang và đội mũ che kín mặt, trên tay cầm một con dao sắc bén, chậm rãi bước về phía An Lâm đang bị trói trên ghế.

Cuối cùng, người đàn ông đeo khẩu trang che kín mặt đó đứng lại trước mặt An Lâm và vung con dao trên tay về phía An Lâm.

“Đừng! Đừng mà, các anh không được đối xử với tôi như vậy! Đừng! Cút đi! Mau cút đi! Các người bỏ tôi ra!” Video phát ra tiếng hét hoảng sợ thất thanh của An Lâm.

Nháy mắt sau đó, tiếng hét hoảng sợ của An Lâm đột nhiên biến thành tiếng kêu r3n thảm thiết thê lương.

Tiếp đến chỉ thấy con dao trên tay người đàn ông bịt kín mặt kia đâm thẳng vào cánh tay An Lâm, lưỡi dao sắc bén lại đâm, chỉ loáng vài giây, cánh tay An Lâm đã chảy máu đầm đìa.

Khuôn mặt An Lâm tái mét, cô ta sợ hãi nhìn vào máy quay mà xin tha liên tục trong cơn hoảng loạn và đỉnh điểm của tuyệt vọng: “Thời Ngọc Thao, làm ơn, làm ơn đến cứu em ngay đi… Mau cứu em… Em… Em sợ lắm… Em không muốn chết… Làm ơn cứu em… Anh mau tới cứu em đi… Thời Ngọc Thao, xin anh… Xin anh hãy cứu em… Em thực sự không muốn chết…”

Đoạn video đột ngột kết thúc tại đây, sắc mặt Thời Ngọc Thao âm u đến đáng sợ. Nhìn đoạn video thứ hai do Aker gửi, lần đầu tiên Thời Ngọc Thao cảm thấy sợ hãi, anh sợ cảnh máu me vừa rồi sẽ xảy ra với Đường Du Nhiên, anh thật sự không dám tưởng tượng nổi!

Thời Ngọc Thao quyết liệt nắm chặt tay, mím chặt môi, Aker chết tiệt!  Đợi cứu được Đường Du Nhiên và An Lâm ra, anh tuyệt đối sẽ không tha cho Aker!

Thời Ngọc Thao nhìn xuống, ngón tay cứng đờ của anh bắt đầu ấn vào nút phát video.

Vừa mở đầu video đã thấy Đường Du Nhiên bị trói vào ghế, tiếp tới cũng có một người đàn ông bịt khẩu trang và đội mũ kín mít đứng trước mặt Đường Du Nhiên, trên tay kẻ đó cũng cầm một con dao sắc nhọn và đang chỉa vào cổ Đường Du Nhiên.

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc đã qua máy đổi giọng lại vang lên trong video: “Cô Đường quả là dũng cảm, cô đây bình tĩnh hơn cô An rất nhiều.”

Thời Ngọc Thao nhận ra giọng nói này ngay lập tức, đó rõ ràng là giọng  của Aker đã qua xử lý, nó giống hệt với giọng trong mấy cuộc điện thoại khi nãy!

“Rốt cuộc mày muốn gì!” Đường Du Nhiên đang bị trói trên ghế lạnh lùng nói.

Đây đã là lần thứ hai Đường Du Nhiên bị bắt cóc, trước đó cô đã trải qua một vụ bắt cóc khác.

So với sự hoảng sợ khi lần đầu tiên bị Khâu Thiếu Trạch bắt cóc, lần này Đường Du Nhiên đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô bình tĩnh đến mức sau mỗi lần tỉnh dậy khi bị dội nước, thì thứ cô nghĩ đến luôn là phải làm sao để tự cứu lấy mình.

Đường Du Nhiên tự ý thức được rằng cô không hề có kẻ thù ở Diệu Thành, vậy nên sẽ không ai vô duyên vô cớ lại đi bắt cóc cô.

Vả lại những kẻ bắt cóc cô trông có vẻ cũng không phải vì tiền.

Vậy nên chỉ còn một khả năng là những kẻ này bắt cóc cô để uy hiếp Thời Ngọc Thao!

Đường Du Nhiên không muốn Thời Ngọc Thao bị thương vì cô, nên cô nhất định phải nghĩ cách tự cứu mình.

Mặc dù Đường Du Nhiên luôn bị trói vào ghế, nhưng từ khi tỉnh dậy Đường Du Nhiên vẫn luôn lặng lẽ quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đến giờ, Đường Du Nhiên đã cơ bản xác định được mình bị những người này bắt đi đâu.

“Cô Đường, bộ cô không muốn biết xem liệu giữa cô và cô An thì ai quan trọng với cậu Thời hơn à?”

“Cô Đường đoán thử xem. Cuối cùng cậu Thời sẽ chọn cứu cô, hay là cô An!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.