Chương trước
Chương sau
Một nụ hôn triền miên kết thúc, Thời Ngọc Thao dắt Đường Du Nhiên về biệt thự.

Vừa vào phòng khách, Đường Du Nhiên lập tức bị Thời Ngọc Thao đã không thể nào chờ đợi được nữa, trực tiếp đè x uống ghế sô pha.

Cơ thể nóng bừng của Thời Ngọc Thao dán chặt lên người Đường Du Nhiên. Cho dù đây đã không phải là lần đầu tiên làm chuyện thân mật như vậy với Thời Ngọc Thao nữa, nhưng Đường Du Nhiên vẫn nhịn không được mà cảm thấy thẹn thùng.

Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng. Đường Du Nhiên khẽ nhắm mắt lại, căn bản là không dám tiếp tục nhìn vào đôi mắt nóng hừng hực như có thể hút linh hồn của người ta vào của Thời Ngọc Thao nữa.

Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao hôn đến mức cả người không còn chút sức lực. Cô khẽ cắn khóe môi, có chút xấu hổ vươn tay đẩy đẩy Thời Ngọc Thao đang đè trên người mình.

Đường Du Nhiên đẩy hai cái, không chỉ không thể đẩy Thời Ngọc Thao ra, mà ngược lại còn bị Thời Ngọc Thao bá đạo dùng một bàn tay bắt lấy hai bàn tay nhỏ của mình, rồi trực tiếp đặt lên trên đỉnh đầu một cách dễ dàng.

Lúc này, Đường Du Nhiên có muốn giãy dụa cũng không thể làm được nữa.



Hai hàng mi run run, nhìn Thời Ngọc Thao, ngay cả giọng nói cũng run run: Thời Ngọc Thao… anh đợi một chút… chúng ta về phòng trước được không? Lỡ như bị dì Linh nhìn thấy thì sao đây…”

Đường Du Nhiên vẫn chưa biết ngay sáng nay, dì Linh đã được Thời Ngọc Thao cho nghỉ phép rồi. Nhà dì Linh vốn ở đây, Thời Ngọc Thao vừa nói cho bà ấy nghỉ phép, thì bà ấy đã lập tức về nhà mình rồi.

Đường Du Nhiên vừa dứt lời, đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao lập tức hôn lấy khóe môi Đường Du Nhiên. Tiếng thở dốc nóng hừng hực trộn lẫn với tiếng thở dốc lộn xộn của Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên bị mùi hương chỉ có trên người Thời Ngọc Thao mê hoặc đến choáng váng đầu óc. Ngay sau đó, giọng nói dễ nghe, trầm thấp của Thời Ngọc Thao lại vang lên bên tai: “Ngoan, không sao đâu, dì Linh không ở đây, dì ấy đã về nhà mình rồi.”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Đầu óc đã hoàn toàn bị Thời Ngọc Thao trêu chọc đến mức rối tung rối mù như hồ dán. Giây kế tiếp, người Đường Du Nhiên không kiềm chế được mà nhạy cảm khẽ run run. Chỉ thấy bàn tay còn lại của Thời Ngọc Thao đã linh hoạt chui vào trong làn váy của Đường Du Nhiên.



Đường Du Nhiên không hề có sức chống cự, chỉ có thể liên tục thối lui. Không qua bao lâu, Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đã [email protected] trụi tiếp xúc với nhau.

Làn da trắng nõn như tuyết của Đường Du Nhiên đều bị Thời Ngọc Thao trêu ghẹo đến mức biến thành màu hồng tràn đầy hương vị tình d*c.

Khuôn mặt Đường Du Nhiên càng đỏ đến lợi hại, hai cánh tay vô lực vòng trên cổ Thời Ngọc Thao. Lúc cảm nhận được Thời Ngọc Thao đang dán lên người mình mà không hề có gì ngăn cách, Đường Du Nhiên đỏ mặt, run tay vội vàng chắn trước lồ ng ngực Thời Ngọc Thao: “Đợi một chút… Thời Ngọc Thao… cái đó… chúng ta vẫn chưa làm biện pháp an toàn…”

Thời Ngọc Thao cong khóe môi, nở nụ cười an ủi Đường Du Nhiên: “Bây giờ không cần nữa rồi. Du Nhiên, sinh cho anh một đứa con đi, dù sao thì em cũng đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, anh sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị lễ kết hôn.”

Đường Du Nhiên nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói, hai má đỏ rực. Không cho Đường Du Nhiên cơ hội suy nghĩ vớ vẫn nữa, ngay sau đó, Thời Ngọc Thao lập tức kéo Đường Du Nhiên vào trong vòng xoáy d*c vọng.

Đêm nay, Thời Ngọc Thao hết sức hưng phấn và kích động, tinh lực giống như là vô hạn, đưa đẩy thắt lưng Đường Du Nhiên, muốn hết lần này tới lần khác.

Làm hai lần trong phòng khách, Đường Du Nhiên mệt đến mức nhũn chân đứng không vững, cuối cùng vẫn là Thời Ngọc Thao bế Đường Du Nhiên lên lầu, trở về phòng.

Đường Du Nhiên vốn tưởng là cuối cùng lúc này mình cũng có thể nghỉ ngơi rồi, nhưng kết quả là vừa về phòng ngủ chính, Thời Ngọc Thao đã trực tiếp bế mình vào phòng tắm.

Vừa mới làm một trận vận động thể lực lớn như vậy, cả người Đường Du Nhiên đều đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trên người dính dính, bẩn bẩn rất không thoải mái, muốn tắm rửa.

Nhưng Đường Du Nhiên không hề muốn tắm chung với Thời Ngọc Thao!

Trong những lần Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao cùng tắm chung, có thể là lúc vừa mới bắt đầu Thời Ngọc Thao còn rất nghiêm túc, rất săn sóc tắm cho cô, nhưng đến cuối cùng, hầu như là mỗi lần, đang tắm đã đời thì đều biến chất hết.

Sau đó, không tránh khỏi Thời Ngọc Thao lại muốn làm những tư thế xấu hổ đó thêm một lần nữa trong phòng tắm.

Cho nên, lúc Đường Du Nhiên vừa được Thời Ngọc Thao bế vào trong phòng tắm, thật ra đã muốn từ chối.

Có điều là Thời Ngọc Thao không cho Đường Du Nhiên cơ hội từ chối, chắc là cũng nhớ lại những việc khốn nạn mình đã làm lúc trước, vội vàng hôn lên bờ môi Đường Du Nhiên, giọng nói khàn khàn đã nhuốm lên hương vị tình d*c chậm rãi vang lên: “Du Nhiên, đừng sợ, nếu như em không muốn, anh sẽ không miễn cưỡng em.”

Lúc Thời Ngọc Thao nói lời này, ngược lại còn thật sự rất chân thành. Nhưng sau đó, Đường Du Nhiên còn chưa tắm xong, sự chân thành của Thời Ngọc Thao đã bị phản ứng tự nhiên nhất của cơ thể đánh bại.

Đôi mắt nóng rực của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, tiếng hít thở vừa nặng nề, vừa mất trật tự, giống như là ước gì có thể trực tiếp ăn luôn Đường Du Nhiên vào trong bụng.

Thời Ngọc Thao vẫn còn nhớ lời mình vừa nói lúc nãy, cố nén d*c vọng vừa dâng lên cuồn cuộn, vừa kêu gào trong người. Thời Ngọc Thao nhịn đến mức đôi mắt thâm thúy cũng đỏ lên, hàng lông mày nhíu chặt, bộ dạng giống như là vô cùng khó chịu. Anh nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên, khàn giọng nói: “Du Nhiên, có thể không? Anh khó chịu quá…”

Dáng vẻ khó chịu đến mức đáng thương đó, Đường Du Nhiên trông thấy mà mềm nhũn cả lòng, nào có nhẫn tâm nhìn Thời Ngọc Thao tiếp tục khó chịu như vậy nữa. Đường Du Nhiên tựa như đã bị Thời Ngọc Thao mê hoặc, khẽ gật đầu với Thời Ngọc Thao.

Ngay sau đó, Đường Du Nhiên lập tức bị Thời Ngọc Thao bế đặt lên bồn rửa mặt, đè lên, một vòng chinh phạt mới lại bắt đầu.

Mãi đến khi Thời Ngọc Thao chấm dứt cuộc chinh phạt thì đã là hơn một giờ sáng.

Thời Ngọc Thao thỏa mãn ôm Đường Du Nhiên đã mềm nhũn thành một vũng nước xuân trong lòng. Không biết là nhớ đến điều gì, Thời Ngọc Thao đột nhiên cong môi cười khẽ một tiếng. Bàn tay vốn đang đỡ vòng eo mảnh khảnh của Đường Du Nhiên, đột nhiên dời đến chỗ bụng dưới của Đường Du Nhiên, khẽ xoa xoa.

Bụng dưới là một nơi rất nhảy cảm của Đường Du Nhiên, bị Thời Ngọc Thao sờ như vậy, cả người Đường Du Nhiên nhịn không được lập tức khẽ run run. Khuôn mặt đỏ bừng của Đường Du Nhiên vừa mới đỡ chút, lập tức lại đỏ rực lên. Cô cứng người không biết làm sao, vô thức nhìn qua Thời Ngọc Thao.

Đường Du Nhiên vừa muốn động đậy, kết quả giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Thời Ngọc Thao lập tức vang lên bên tai: “Ngoan, đừng động đậy.”

Đường Du Nhiên nghe thấy, lập tức không dám động đậy, không biết làm sao nhìn Thời Ngọc Thao, hoàn toàn không biết Thời Ngọc Thao muốn làm cái gì.

Ngay sau đó lại thấy Thời Ngọc Thao cười với mình. Anh vừa cười, vừa xoa nhẹ bụng dưới của Đường Du Nhiên, thân thiết nói nhỏ bên tai Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em nói xem, hẳn là bây giờ trong này đã có một đứa bé mang dòng máu của hai chúng ta đang từ từ lớn lên rồi nhỉ?”

Đường Du Nhiên nghe thấy giọng nói chứa đầy ý cười của Thời Ngọc Thao thì ngây ra, trong lòng thì cảm thấy ngọt ngào, cũng nhịn không được vô thức vươn tay đặt lên bụng dưới của mình.

Trong lòng cũng cảm thấy mong chờ với lời Thời Ngọc Thao vừa nói một cách kỳ lạ. Hình như có một đứa bé mang dòng máu của cô và Thời Ngọc Thao cũng không tệ.

Tốt nhất là mắt của đứa bé giống Thời Ngọc Thao, bởi vì mắt của Thời Ngọc Thao đẹp nhất, mũi cũng giống Thời Ngọc Thao đi, mũi của Thời Ngọc Thao vừa cao vừa thẳng, hình dáng rõ ràng.

Nhưng môi thì vẫn nên giống cô một chút, bởi vì môi của Thời Ngọc Thao quá mỏng. Trước kia Đường Du Nhiên đã từng nghe người ta nói, người có môi mỏng đều rất bạc tình.

Đường Du Nhiên suy nghĩ lung tung trong đầu, đợi Đường Du Nhiên hoàn hồn lại, lập tức có chút dở khóc dở cười nhìn Thời Ngọc Thao, nói: “Anh đang nói vậy gì đó… sao mà nhanh vậy được…”

Cô suýt nữa là bị Thời Ngọc Thao lừa rồi, mới làm với Thời Ngọc Thao xong mà… sao có thể có đứa bé nhanh vậy được, Thời Ngọc Thao cũng khoa trương quá…

Đường Du Nhiên đang suy nghĩ, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn của Thời Ngọc Thao lại vang bên tai: “Du Nhiên, có phải là gần đây em mập lên không? Sao anh cảm thấy bụng dưới của em có hơi mập hơn trước kia?”

Nói xong, Thời Ngọc Thao khẽ ngừng một chút, giọng nói chứa ý cười, chuyển đề tài câu chuyện: “Du Nhiên, không phải là em đã thật sự mang thai đứa bé rồi đấy chứ?”

Thời Ngọc Thao nói xong, bàn tay lại khẽ sờ sờ bụng dưới của Đường Du Nhiên. Không biết có phải là lỗi giác của Thời Ngọc Thao hay không, anh thật sự cảm thấy bụng dưới của Đường Du Nhiên béo hơn trước kia một chút. Thời Ngọc Thao cẩn thận suy nghĩ, hơn một tháng trước, lúc anh và Đường Du Nhiên làm, có một lần không làm bất cứ biện pháp an toàn nào cả!

Nói không chừng lần đó thật sự đã trúng thưởng rồi! Nghĩ thế, sắc mặt Thời Ngọc Thao trở nên nghiêm túc hơn, mắt nhìn chăm chăm vào Đường Du Nhiên, nói: “Du Nhiên, kinh nguyệt tháng này em có chưa?”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao hỏi như thế thì sửng sốt. Tính cách của cô rất tùy tiện, bình thường cũng không chú ý mấy thứ này, bây giờ nghe Thời Ngọc Thao hỏi vậy mới đột nhiên nhớ lại, hình như quả thật là hơn một tháng rồi mà cô chưa có kinh nguyệt.

Thấy Thời Ngọc Thao vẫn đang đợi câu trả lời của mình, Đường Du Nhiên bèn nhìn Thời Ngọc Thao, thành thật nói: “Hình như là hơn một tháng rồi vẫn chưa có…”

Đường Du Nhiên vừa nói, vừa liên tưởng đến hơn một tháng trước, cái lần mà cô và Thời Ngọc Thao không có làm biện pháp an toàn đó. Chắc không phải là thật sự bị Thời Ngọc Thao nói trúng rồi đó chứ? Một lần đã trúng thưởng rồi!

Nghĩ vậy, Đường Du Nhiên có chút nghi ngờ sờ bụng dưới của mình, nhưng bản thân cô lại không cảm thấy bụng dưới của mình mập lên mà!

Thay đổi suy nghĩ, kỳ kinh nguyệt của cô vốn thường xuyên không tới đúng ngày, thậm chí có một lần thời gian cách nhau nhiều nhất là tận hơn hai tháng.

Cho nên, có lẽ lần nãy không trùng hợp tới mức có thai đâu.

Đường Du Nhiên có chút không xác định được, đang suy nghĩ thì giọng nói dễ nghe, trầm thấp của Thời Ngọc Thao lại vang lên bên tai: “Du Nhiên, ngày mai em có rảnh không? Nếu như ngày mai có thời gian, thì buổi chiều tranh thủ chút thời gian, anh cùng em đến bệnh viện làm kiểm tra thân thể nhé.”

Dù sao nếu như thật sự có thai, thì cũng không thể cứ mơ mơ hồ hồ như vậy được.

Nghe Thời Ngọc Thao nói như thế, Đường Du Nhiên cũng cảm thấy vẫn nên đi làm kiểm tra thì chắc hơn. Nhưng trong đầu lại lập tức hiện ra lịch trình làm việc của ngày mai mà Tịch Linh Linh đã sắp xếp cho cô.

Hình như sáng và chiều ngày mai đều có hai cuộc họp rất quan trọng, không thể lùi ngày.

Nếu như ngày mai đến bệnh viện, khẳng định là không có thời gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.