Chương trước
Chương sau
“Cô An Lâm, cô vẫn còn ngu ngốc lắm, đố kỵ và tức giận đã khiến cho cô mất đi lý trí rồi.” Aker lại dùng giọng điệu khinh thường nói vô cùng rõ ràng từng câu từng chữ rót vào tai An Lâm.

An Lâm nghe thấy vậy liền sửng sốt, sau khi hoàn hồn thì cảm thấy bản thân tức tới toàn thân sắp phát nổ!

Từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói với cô ta như vậy!

Nhưng người đàn ông tên Aker này lại không chút do dự nào mắng cô ta là ngu ngốc?

An Lâm chỉ cảm thấy lòng tự trọng của bản thân đã bị người đàn ông tên Aker này hung hăng dẫm dưới chân!

An Lâm tức tới nỗi muốn giết người đàn ông kiêu ngạo trước mắt này!

Toàn thân An Lâm phát run, tức đến sắp mất hết cả lý trí, cắn chặt môi vừa định mở miệng thì giọng nói âm u không nhanh không chậm của Aker lại vang lên lần nữa: “Cô An, cô thật sự cho rằng nếu người của tôi không xuất hiện, thì cô có thể tìm côn đồ kia là có thể thuận lợi bắt Đường Du Nhiên đi sao?”

“Nếu như thật sự là vậy, vậy thì cô có phần xem thường Thời Ngọc Thao rồi!”



“Tuy rằng hiện tại Thời Ngọc Thao đã ra nước ngoài, nhưng anh ta vẫn cho vệ sĩ ở bên cạnh Đường Du Nhiên, tuy rằng côn đồ cô tìm được kia đã làm cho Đường Du Nhiên hôn mê rồi, nhưng tài xế của Đường Du Nhiên đã gọi điện cho những vệ sĩ của Thời Ngọc Thao rồi.”

“Chưa đầy hai phút, vệ sĩ của Thời Ngọc Thao sẽ tới đây, muốn bắt được tên côn đồ không não mà cô tìm được dễ như trở bàn tay thôi.”

Đến lúc đó người của Thời Ngọc Thao một khi bắt được tên côn đồ đó, e rằng không tốn quá nhiều sức lực là đã có thể bắt tên côn đồ đó nói ra toàn bộ mọi chuyện rồi, đến lúc đó cô An không những trộm gà không thành mà còn mất gạo, cô An cho rằng đến lúc đó Thời Ngọc Thao còn niệm tình xưa và bỏ qua cho cô không?”

Nghe Aker nói, tim An Lâm kịch liệt đập lên xuống hai lần, khi đang do dự không biết có nên tin lời này của Aker này không, thì giọng nói u ám của Aker lại tiếp tục: “Cô An, cô là một người thông minh, cho dù cô không tin những gì tôi vừa nói, vậy cô chỉ cần suy nghĩ kỹ về nó, và ngay cả khi tên côn đồ mà cô tìm thấy đã bắt cóc Đường Du Nhiên thành công, sau đó làm theo những gì cô nói, tàn nhẫn dạy cho Đường Du Nhiên một bài học. Bạn có nghĩ rằng với tính cách hằn học của Thời Ngọc Thao mà anh ta sẽ không thể đoán rằng cô đã ra lệnh cho ai đó làm chuyện này sao? “

“Cô An, lần trước khi cô nhờ tay săn ảnh vạch trần chuyện tình cảm của Đường Du Nhiên với Thời Ngọc Thao đã khiến cho Thời Ngọc Thao cảnh giác với cô, nếu chuyện lần này xảy ra, cô có nghĩ Thời Ngọc Thao sẽ thực sự tha thứ cho cô như lần trước không? Tôi sợ rằng sau đó bạn và Thời Ngọc Thao sẽ trở thành kẻ thù thực sự.”



An Lâm nghe Aker nói, trong lòng đầu tiên là chấn động, sau đó là sợ hãi, cả người bất động tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Aker.

Người đàn ông tên Aker này quá đáng sợ rồi!

An Lâm chấn động là bởi vì, không ngờ Aker lại biết cả chuyện cô ta tìm tay săn ảnh vạch trần chuyện tình của Đường Du Nhiên!

Rốt cuộc Aker này muốn làm gì?

Sau đó là sợ hãi là bởi vì hiện tại cô ta đã lấy lại được bình tĩnh, và khi nghe những gì Aker nói vừa nãy, cô ta không thể không thừa nhận những lời anh ta nói đều đúng.

Nếu như Đường Du Nhiên thật sự xảy ra chuyện, nhất định Thời Ngọc Thao sẽ điều tra đến cùng!

Lần trước cô ta chỉ muốn hủy hoại thanh danh của Đường Du Nhiên mà thôi, phản ứng của Thời Ngọc Thao đã rất lớn, hơn nữa đối với chuyện này, cô ta đã cảnh cáo bản thân không nên có lần sau nữa rồi.

Nếu như kế hoạch lần này thật sự thành công, cô ta hại Đường Du Nhiên thành dạng kia, sợ rằng Thời Ngọc Thao sẽ thật sự coi cô ta là kẻ thù.

Đây không phải là mục đích của An Lâm!

An Lâm lúc trước thực sự hoàn toàn bị cơn tức giận làm hồ đồ, cô ta còn không nghĩ tới hậu quả sẽ thế nào mà đã bảo người kia làm như vậy, lúc đó cô ta chỉ nghĩ đến việc trả thù Đường Du Nhiên, chỉ nghĩ làm thế nào để dạy cho Đường Du Nhiên một bài học.

Bây giờ An Lâm mới nghĩ lại mà sợ, trong lòng đột nhiên có chút vui mừng, may rằng đến cuối cùng tên côn đồ kia đã không bắt có Đường Du Nhiên thành công, nếu không An Lâm thật sự không biết phải giải quyết đống hỗn độn sau đó thế nào.

Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng An Lâm đột nhiên như bị một chậu nước lạnh dập tắt.

An Lâm cau mày nhìn Aker, thu lại vẻ mất kiên nhẫn trên mặt, có chút không tự nhiên với Aker: “Anh Aker, cảm ơn anh vì chuyện này. Tôi nợ anh một ân tình”

An Lâm híp mắt nghi hoặc, nhìn chằm chằm Acker không nhịn được nói: “Anh Acker, tôi rất tò mò, tại sao anh lại giúp tôi chuyện này lần?”

“Còn có, tại sao anh lại biết chuyện giữa tôi với Đường Du Nhiên, còn có Thời Ngọc Thao?”

“Anh Aker, mục đích cuối cùng của anh là gì?”

An Lâm cùng lúc nói ra toàn bộ nghi hoặc trong lòng.

Aikel nghe thấy vậy khẽ cười, bất quá anh ta vẫn ung dung nhìn vào ánh mắt đầy nghi vấn của An Lâm, nói từng người một: “Cô An, tôi đã từng nói, lần này tôi đến đây để tìm cô An, là đến để hợp tác với cô An.”

“Cô An còn muộn dạy dỗ Đường Du Nhiên, tôi có thể giúp cô, chỉ cần cô An làm theo lời tôi nói là được rồi. Tôi có thể đảm bảo cho dù chuyện có bị bại lộ đi chăng nữa, cô An cũng có thể bàng quan không màng.”

An Lâm đã động lòng khi nghe Aker nói vậy, cô ta không hề nghi ngờ năng lực của Aker.

Chuyện cô ta nhờ tên côn đồ bắt cóc Đường Du Nhiên, ngay cả Lâm Hiểu Hiểu, người thân cận nhất với cô ta cũng không biết, nhưng Aker này lại biết chuyện đồng thời còn phá hỏng kế hoạch của mình.

Nếu Acker này thực sự không có khả năng gì cả, thì làm sao anh ta có thể làm được!

Chỉ là An Lâm đang rất khó hiểu, khó hiểu vì sao Aker này lại muốn giúp cô ta.

Nghĩ đến đây An Lâm nhíu mày nhìn Aker, đột nhiên nói: “Anh Aker, anh sao lại giúp tôi? Mục đích của anh là gì?”

Ecker nghe An Lâm nói xong, đột nhiên nhếch khóe môi cười thành tiếng không thể lý giải được.

Cười được một lúc thì anh ta mới dừng lại, Aker nhìn vào đôi mắt đang cau có của Thương An Lâm, nhàn nhạt nói: “Cô An, mục đích của tôi là gì không quan trọng, điều quan trọng là tôi muốn giúp cô là đủ rồi.”

“Cô An, có lẽ cô đã từng nghe qua câu này rồi.”

Nói xong Aker đột nhiên nghiêng người về phía An Lâm, môi mỏng cọ lên vành tai An Lâm, sau đó đột nhiên lên tiếng nói tiếp: “Đôi khi người càng biết nhiều, càng nhanh chết! Vì vậy, cô An, tốt hơn là cô không nên hỏi nhiều.”

Vừa dứt lời, Aker đứng thẳng dậy nhếch khóe môi nhìn An Lâm.

An Lâm không khỏi chết sững tại chỗ, ánh mắt thậm chí không dám nhìn về phía Aker.

Rõ ràng là động tác môi Aker cọ lên vành tai của An Lâm là một động tác cực kỳ mập mờ, nhưng An Lâm không thể cảm nhận được sự mập mờ đó. Ngược lại là toàn thân không nhịn được mà run rẩy, cảm giác đó giống như bị lưỡi của rắn động chạm phải vậy, khiến cho An Lâm sởn tóc gáy.

Trong bộ não trống rỗng của cô ta vẫn còn vang vọng giọng nói lạnh lùng không chút ức hiếp vừa rồi của Aker: “Đôi khi người biết càng nhiều  sẽ càng chết sớm!

Trái tim cô đập thình thịch hai lần, cô ta nào còn dám hỏi mục đích của Aker!

Thậm chí cô ta còn không chút nghi ngờ, nếu như cô thật sự chọc giận Aker này, e rằng Aker này thật sự sẽ giết cô ta!

Bởi vì An Lâm có thể cảm nhận được sát khí khiến cho người khác sợ hãi tỏa ra từ người của Aker này.

Hơn nữa, cảm giác áp bức dữ dội và luồng khí u ám mà Aker mang lại cho mọi người cũng có thể liên quan đến luồng sát khí thương đó.

Chỉ có giết qua bao nhiên người thì trên người mới có loại khí đó, chỉ là một ánh nhìn cũng khiến cho người khác sợ hãi.

Trong lúc An Lâm đang không biết phải làm sao, thì giọng nói u ám của Aker mang theo một nụ cười khó hiểu đột nhiên nói: “Nhưng cô An đừng lo lắng, và cũng không cần sợ hãi, cô An rất xinh đẹp, tôi tất nhiên sẽ không làm tổn thương cô An.”

Giọng nói u ám của Aker dừng lại, quay lại đề tài câu chuyện: “Cô An, cô yên tâm, cho dù mục tiêu cuối cùng của tôi là gì, tôi có thể cam đoan với cô An rằng tôi không có ác ý với cô An.”

Ngay khi vừa dứt lời, những ngón tay mảnh mai và nhợt nhạt khác thường của Aker được đưa cho An Lâm, anh ta nói rất lịch sự: “Cô An, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Đôi mày cau có của An Lâm chưa bao giờ buông lỏng nhìn Aker, trái tim An Lâm nhảy lên hai lần mang theo một chút lo lắng, ngơ ngác nhìn bàn tay tái nhợt dị thường mà Aker đưa cho cô ta, An Lâm biết rất rõ ràng hiện tại cô không có lựa chọn nào khác.

Cô ta chỉ có thể tin tưởng Aker, hơn nữa bây giờ Thời Ngọc Thao đã rất cảnh giác với cô ta, nếu như Đường Du Nhiên xảy ra chuyện, sợ rằng người đầu tiên Thời Ngọc Thao nghi ngờ chính là cô ta.

An Lâm vừa về nước, không hề có một chút nền móng nào, không có ai giúp cô ta, nếu như cô ta thật sự muốn dạy dỗ Đường Du Nhiên, cũng chỉ có thể đi đến bước cả hai cùng thiệt hại mà thôi, vì thế hiện tại cô ta cũng chỉ có thể dựa vào giúp đỡ của Aker.

Hơn nữa như những gì Aker đã nói, không cần biết mục đích cuối cùng của Aker là muốn làm gì, chỉ cần anh ta không làm hại cô ta là đủ rồi!

Nghĩ đến đây An Lâm thầm thở dài vài hơn, kìm chế lại nỗi bất an trong lòng, nở nụ cười với Aker, vươn tay ra nắm lấy ngón tay tái nhợt dị thường của anh ta: “Anh Aker, hợp tác vui vẻ.”

Aker cũng nhếch khóe miệng lên, việc An Lâm đáp ứng anh ta căn bản chính là chuyện nằm trong dữ liệu của anh ta, chỉ cần An Lâm không ngốc thì sẽ đồng ý hợp tác cùng anh ta.

Khi An Lâm nhìn nụ cười trên môi Aker, cả người không khỏi sửng sốt, ánh mắt chợt có chút nghi hoặc  nhìn thấy Aker.

Thật sự càng nhìn Aker càng nhìn nhấy Aker rất giống với Thời Ngọc Thao, đặc biệt là lúc Aker cười như không cười, rất giống với Thời Ngọc Thao.

An Lâm không nhịn được nghi ngờ trong lòng, miệng cô ta phản ứng nhanh hơn não, đợi đến khi An Lâm hoàn hồn, thì cô ta đã hỏi xong rồi: “Anh Aker, anh có quan hệ gì với Thời Ngọc Thao?”

Vừa nói ra lời này, An Lâm đã có chút hối hận, cô ta nhớ tới lời cảnh cáo trước đây của Aker …
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.