“Không cần đâu ạ, cảm ơn bác gái. Cháu đến đây ăn cùng bạn, vừa vặn nhìn thấy bác gái và mọi người cũng đang ăn ở đây. Bác gái, cháu đột nhiên tiến vào không làm phiền đến mọi người chứ?”
An Lâm vừa nói ra những lời này, bầu không khí lập tức lạnh xuống.
Bầu không khí im lặng kỳ quái kéo dài khoảng gần một phút, giọng nói ấm áp của mẹ Thời mới phá vỡ sự im lặng, mỉm cười nói với An Lâm: “Sao có thể làm phiền được chứ.”
An Lâm liếc mắt nhìn sắc mặt của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đã lạnh đi mấy phần, khóe môi nở một nụ cười. Lúc này, e là trong lòng hai người Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đều rất khó chịu đây. Cô ta khó chịu trong lòng, thì ai cũng đừng mong được thoải mái.
Mục đích của An Lâm đã đạt được, ý cười trên khóe môi càng sâu hơn, lúc này mới nói với mẹ Thời: “Bác gái, cháu còn có việc, cháu đi trước đây, ngày khác cháu sẽ tự mình đến thăm bác.”
Nói xong, An Lâm giẫm giày cao gót, xoay người rời đi một cách tao nhã.
Sau khi thấy An Lâm rời khỏi phòng bao, sắc mặt u ám của Thời Ngọc Thao mới tốt hơn chút. Anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên bên cạnh.
Đường Du Nhiên cảm nhận được tay mình được bàn tay mang theo nhiệt độ nóng hầm hập của Thời Ngọc Thao nắm chặt, cô ngước mắt đối diện với đôi mắt thâm thúy của Thời Ngọc Thao, khóe môi Đường Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-ngoai-tinh/2933054/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.