Chương trước
Chương sau
“Mau đi làm đi.” Quý Viêm Phong xua tay với Đường Du Nhiên. Đường Du Nhiên bèn vội vàng đi nhanh ra khỏi bệnh viện.

Gọi một chiếc taxi, rất nhanh đã đến công ty của Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên đến công ty sát giờ. Những nhân viên trong công ty đã từng dùng đủ loại ánh mắt để nhìn Đường Du Nhiên ngày hôm qua, lúc này đều đồng loạt biến thành sự ngưỡng mộ. Đoán chừng là họ đã xem đoạn video làm sáng tỏ của Thời Ngọc Thao rồi.

Đường Du Nhiên vừa về đến phòng làm việc của mình, thư ký Tịch Linh Linh lập tức chạy qua.

“Giám đốc Đường, cô không sao chứ?” Tịch Linh Linh vô cùng quan tâm vừa quan sát Đường Du Nhiên, vừa hỏi.

Đường Du Nhiên mỉm cười, lắc đầu với Tịch Linh Linh: “Tôi không sao, chỉ là bị sốt mà thôi. Hôm qua đến bệnh viện truyền dịch xong thì đã khỏi rồi.”

Nói rồi, Đường Du Nhiên tinh mắt nhìn thấy trên cần cổ trắng nõn của Tịch Linh Linh có hêm hai vết cào nổi bật, cô lập tức cau chặt mày, nhìn Tịch Linh Linh nói: “Tịch Linh Linh, vết cào trên cổ cô là bị cào vào ngày hôm qua sao? Có đến bệnh viện khám thử chưa?”

Tịch Linh Linh không thèm để ý cười cười với Đường Du Nhiên, nói: “Giám đốc Đường, không sao đâu, chỉ là một chút vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, qua vài ngày là khỏi thôi.”

Nói xong, Tịch Linh Linh vừa ngưỡng mộ, vừa xen chút hóng hớt cười nói với Đường Du Nhiên: “Giám đốc Đường, người tặng hoa hồng Louis XIV cho cô lần trước chắc hẳn chính là cậu Thời nhỉ… Cậu Thời lãng mạn quá đi, đối xử với giám đốc Đường cũng cực kỳ tốt, còn bảo vệ cô ngay trước mặt nhiều phóng viên như vậy!”



“Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của đám phóng viên đó đúng là quá đã nghiền! Bây giờ đám phóng viên đó không dám nói xằng nói bậy gì trên mạng nữa rồi!”

Đường Du Nhiên nghe lời Tịch Linh Linh nói, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười tủm tỉm. Bị Tịch Linh Linh liên tục nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ngưỡng mộ như vậy, Đường Du Nhiên cũng có chút ngại ngùng, đỏ mặt vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Linh Linh, bảng báo cáo tài chính của công ty hôm qua vẫn chưa đưa cho tôi đúng không… cô đi lấy bảng báo cáo tài chính đến đưa cho tôi ký đi.”

Tịch Linh Linh nghe nhắc đến chuyện công việc thì lập tức cũng không hóng hớt nữa, vội vàng gật đầu với Đường Du Nhiên, rồi chạy về phòng làm việc của mình lấy bảng báo cáo tài chính đưa cho Đường Du Nhiên ký tên.

Chiều hôm qua có rất nhiều việc chưa làm xong, nên cả buổi sáng Đường Du Nhiên đều bận rộn giải quyết công việc.

Mãi đến khi sắp đến giờ nghỉ trưa, tiếng chuông điện thoại của Đường Du Nhiên đột nhiên kêu lên. Lúc nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình là ba chữ Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên mới chợt nhớ ra, trưa này còn có cuộc hẹn đi ăn với mẹ của Thời Ngọc Thao.

Vừa nghĩ đến, Đường Du Nhiên lập tức thấy căng thẳng kỳ lạ, ngón tay đang cầm điện thoại khẽ siết chặt lại, thầm hít thở sâu vài hơi trong lòng rồi mới bấm nút nghe.



Vừa đặt điện thoại bên tai, giọng nói trầm thấp dễ nghe của Thời Ngọc Thao lập tức tuyền đến: “Đã nghỉ trưa chưa? Anh đến trước cửa công ty em rồi, nhanh xuống đi.”

Đường Du Nhiên nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, trái tim nhịn không được đập mạnh, căng thẳng nói ấp úng: “Cái đó… thật sự phải đi sao?”

Vừa nghĩ đến lát nữa phải ăn cơm với mẹ của Thời Ngọc Thao, Đường Du Nhiên đã căng thẳng đến mức hít thở không thông.

Đường Du Nhiên cũng từng nghe người ta nói về gia thế của mẹ Thời Ngọc Thao. Nghe nói, mẹ của Thời Ngọc Thao sinh ra trong một danh gia vọng tộc trăm năm ở Giang Nam, là con gái nhà giàu đích thật.

Đường Du Nhiên nghĩ đến bản thân… gia thế không bằng Thời Ngọc Thao… còn từng kết hôn một lần… mẹ của Thời Ngọc Thao chắc sẽ không thích loại con gái như mình…

Thời Ngọc Thao nghe ra sự do dự và lo lắng trong lời nói của Đường Du Nhiên. Anh cong khóe môi khẽ cười, nói bằng giọng điệu vô cùng kiên định: “Cô Đường Du Nhiên, bây giờ đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Ngoan, mau xuống lầu đi, hoặc là anh tự mình đi lên đón em.”

Đường Du Nhiên nghe câu cuối cùng của Thời Ngọc Thao, khuôn mặt trắng nõn nháy mặt đỏ rực, theo bản năng trả lời lại: “Không cần đâu, không cần đâu… Em lập tức xuống đây.”

Nói xong, Đường Du Nhiên cúp điện thoại, rề rề rà rà xuống lầu.

Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa công ty đã thấy chiếc Maybach hay chạy của Thời Ngọc Thao đang dừng ven đường.

Đường Du Nhiên đi qua, mở cửa phó lái lên xe.

Thời Ngọc Thao đang ngồi trên ghế lái, vừa thấy Đường Du Nhiên lên xe, lập tức kéo cả người Đường Du Nhiên ôm chặt vào lòng. Một bàn tay mang theo nhiệt độ nóng rực giữ cằm Đường Du Nhiên, đôi môi mỏng của Thời Ngọc Thao ngay tức khắc hôn lên môi hoa anh đào của Đường Du Nhiên một cách bá đạo.

Một nụ hôn nóng bỏng, triền miên kết thúc. Lúc này Thời Ngọc Thao mới giơ tay lên nhéo chóp mũi đỏ ửng của Đường Du Nhiên, nói: “Vừa nãy có phải là muốn lâm trận bỏ chạy không?”

Đường Du Nhiên không dám nhìn đôi mắt thâm thúy của Thời Ngọc Thao, đành phải rủ mắt ngập ngừng nói: “Không… không có…”

Thời Ngọc Thao nghe thấy câu trả lời của Đường Du Nhiên, cong khóe môi cười, cúi đầu lại hôn lên trán của Đường Du Nhiên. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp, dễ nghe lại vang lên bên tai Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, thật ra em không cần phải có bất cứ gánh nặng tâm lý gì cả.”

“Em là người anh nhìn trúng, anh thích em, mẹ của anh khẳng định cũng sẽ thích em.”

“Mẹ của anh rất tốt, đợi em gặp bà ấy rồi sẽ biết.”

“Vả lại, không phải còn có anh đây sao? Có anh ở bên cạnh em, em không cần nghĩ nhiều như vậy.”

Nghe những lời nói đó của Thời Ngọc Thao, tựa như là có hiệu quả kỳ lạ, trái tim vừa nãy còn hoảng loạn bất an của Đường Du Nhiên thoáng chốc đã ổn định lại.

Đường Du Nhiên nhịn không được vươn tay ôm lại Thời Ngọc Thao, giống như Thời Ngọc Thao đã cho cô dũng khí vô hạn.

Hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy khoảng hai phút, Đường Du Nhiên mới đỏ mặt, có chút ngại ngùng đẩy Thời Ngọc Thao ra, nói: “Anh mau lái xe đi… bằng không lát nữa sẽ đến trễ mất…”

Tâm trạng của Thời Ngọc Thao rất tốt, anh nhéo nhéo chóp tai đỏ ửng của Đường Du Nhiên, rồi mới nói: “Ừm, nghe lời em.”

Thời Ngọc Thao nói xong thì khởi động xe rời đi.

Đường Du Nhiên hoàn hồn lại, giống như là nghĩ đến điều gì đó, cô vội vàng nói với Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao… phía trước có một trung tâm thương mại, lát nữa anh dừng ở đó một chốc, em muốn mua chút đồ.”

Nói xong, cô lại nhìn Thời Ngọc Thao, tiếp tục nói: “Thời Ngọc Thao, bình thường bác gái thích những gì?”

Thời Ngọc Thao nghe Đường Du Nhiên nói vậy, khóe môi cong cong, vươn một tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Du Nhiên vào lòng bàn tay.

Anh vừa lái xe, vừa nói với Đường Du Nhiên: “Không cần phiền phức vậy đâu, chỉ cần em qua đó là bà ấy đã rất vui rồi.”

Đường Du Nhiên vừa nghe thấy, lập tức phản bác: “Không được. Lần đầu tiên gặp mặt, khẳng định phải mang theo một chút quà cáp tặng bác gái mới được.”

Đường Du Nhiên cũng không hỏi Thời Ngọc Thao nữa. Xe vừa đến trung tâm thương mại, Đường Du Nhiên lập tức bảo Thời Ngọc Thao dừng xe lại.

Đường Du Nhiên rất kiên trì, Thời Ngọc Thao không thể thuyết phục được Đường Du Nhiên, chỉ có thể đi cùng Đường Du Nhiên vào trung tâm thương mại mua quà.

Các loại trang sức, nhà Thời Ngọc Thao còn có tiền hơn nhà Đường Du Nhiên, đương nhiên sẽ không thiếu những thứ này. Mua đồ trang sức khẳng định không được.

Các loại trang phục, Đường Du Nhiên không biết mẹ của Thời Ngọc Thao thích kiểu dáng gì, mua tặng người ta cũng không thích hợp.

Đường Du Nhiên nhanh chóng đi hơn nửa vòng trung tâm thương mại, đầu cũng nghĩ đến mức sắp muốn hư luôn rồi, nhưng vẫn không thể nghĩ ra nên tặng quà gì mới tốt.

Đường Du Nhiên sầu muộn nhăn chặt mày lại. Thời Ngọc Thao ở bên cạnh thấy dáng vẻ sốt ruột của Đường Du Nhiên mà đau lòng, vội vàng góp ý kiến với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên… hay là em tặng một bộ dụng cụ pha trà đi. Bình thường mẹ anh rất thích uống trà.”

Đường Du Nhiên nghe thế thì mắt lập tức sáng lên, vội vàng gật đầu với Thời Ngọc Thao.

Trước kia cha Đường cũng rất thích uống trà, Đường Du Nhiên cũng từng mua một bộ cho cha Đường, cho nên rất quen thuộc với phương diện dụng cụ pha trà này. Nghe Thời Ngọc Thao nói như vậy, cô lập tức nhớ đến trung tâm thương mại này có một cửa hàng chuyên bán dụng cụ pha trà cao cấp.

Đường Du Nhiên vội vàng kéo Thời Ngọc Thao chạy thẳng đến cửa hàng dụng cụ pha trà.

Đường Du Nhiên hết sức chăm chú và cẩn thận chọn một bộ ấm trà tử sa tốt nhất. Lúc thanh toán, Thời Ngọc Thao vốn muốn trả, kết quả Đường Du Nhiên kiên trì muốn tự mình trả, Thời Ngọc Thao đành phải từ bỏ.

Ừm, có những lúc, bạn gái quá giàu cũng không tốt. Thời Ngọc Thao muốn tiêu tiền vì Đường Du Nhiên một lần cũng khó khăn.

Mua đồ xong, Đường Du Nhiên mới yên tâm đi theo Thời Ngọc Thao lên xe.

Thời Ngọc Thao lái xe nhanh, không bao lâu đã đến nơi. Địa điểm ăn cơm là do Thời Ngọc Thao đặt, là một nhà hàng riêng tư rất có tiếng ở Diệu Thành.

Thời Ngọc Thao đỗ xe xong, lập tức nắm tay Đường Du Nhiên cùng nhau đi vào nhà hàng có phong cách cổ kính.

Nhà hàng riêng tư này mỗi ngày chỉ cung cấp ba bàn. Vừa bước vào nhà hàng đã có nhân viên phục vụ mặc hán phục giản dị, kính cẩn dẫn Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên vào phòng riêng.

Mẹ Thời sớm đã đến trước. Thấy Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên bước vào, trên khuôn mặt mẹ Thời lập tức nở một nụ cười dịu dàng, nói với hai người: “Các con đến rồi à, mau ngồi đi.”

Lúc vừa bước vào thấy mẹ Thời, Đường Du Nhiên kinh ngạc đến mức sửng sốt cả người, cũng phải mấy chục giây mới hoàn hồn lại.

Đường Du Nhiên không ngờ rằng mẹ Thời lại trẻ như vậy. Thời Ngọc Thao cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, mẹ Thời ít nhất hẳn cũng đã hơn bốn mươi tuổi. Nhưng trông mẹ Thời lại không hề có dáng vẻ giống như người hơn bốn mươi tuổi!

Vóc dáng thon thả, mảnh mai, giống y như một thiếu nữ. Khuôn mặt của Thời Ngọc Thao có năm phần giống mẹ Thời. Vẻ ngoài xinh đẹp tinh xảo, làn da trắng nõn, thế mà ngay cả một chút nếp nhăn cũng không hề có.

Càng đừng nhắc đến trên người mẹ Thời còn toát ra khí chất trầm tĩnh, dịu dàng từ trong xương cốt, không khỏi khiến người ta cảm thán một tiếng trong lòng. Không hổ là con gái được nuôi nấng trong danh gia vọng tộc trăm năm. Nếu như ở thời cổ đại, bà ấy chính là một tiểu thư khuê các đúng nghĩa!

Sau lưng mẹ Thời là cửa sổ được chạm khắc hoa theo phong cách cổ kính đang để mở, lộ ra vài cây chuối dạt dào sắc xanh được trồng bên cạnh hồ nước trong sân. Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, rọi lên người mẹ Thời. Tất cả mọi thứ này đẹp đẽ tựa như một bức tranh.

Đường Du Nhiên nhìn mà cũng nhịn không được có chút tự ti mặc cảm.

“Mẹ, không để mẹ chờ lâu quá chứ?” Lúc đối diện với mẹ Thời, sự lạnh lùng trên người Thời Ngọc Thao thường lộ ra với người ngoài lập tức giống như bị hòa tan.

“Không sao, mẹ cũng mới vừa đến thôi.”

Mẹ Thời mỉm cười, nói với Thời Ngọc Thao, nhưng ánh mắt lại đặt trên người Đường Du Nhiên mà Thời Ngọc Thao đang nắm tay.

Người thật trông còn đẹp hơn trong hình một chút, quả thật là rất xứng đôi với con trai nhà mình. Hơn nữa, khí chất trên người Đường Du Nhiên cũng khiến cho mẹ Thời rất thích.

Không đợi mẹ Thời lên tiếng, Thời Ngọc Thao đã giới thiệu trước: “Mẹ, đây là bạn gái con, Đường Du Nhiên.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.