Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Đường Du Nhiên có chút bối rối nhìn Thời Ngọc Thao, trái tim trong lồng ngực đập nhanh đến nỗi cô sắp hít thở không thông, cơ thể giống như bị Thời Ngọc Thao lây sang vậy, vô cùng nóng.

Đường Du Nhiên ôm khuôn mặt đỏ bừng của mình nhìn Thời Ngọc Thao, cô không nhịn được lại một lần nữa lắp ba lắp bắp nói: “Nhưng mà… nhưng mà, anh… vết thương trên người anh còn chưa khỏi… như vậy thật sự không sao chứ?”

Đường Du Nhiên rất lo lắng cho vết thương trên người của Thời Ngọc Thao, hôm nay vừa mới xuất viện, nếu như miệng vết thương lại nứt ra thì phải làm sao?  Hơn nữa còn vì chuyện này mà nứt ra thì xấu hổ đến mức nào…

Thời Ngọc Thao nghe lời Đường Du Nhiên nói, không nhịn được mà tà ác cong khóe môi lên khẽ cười với cô, sau đó lại sáp đến nhẹ hôn lên môi Đường Du Nhiên, lúc này giọng nói mờ ám mang theo ý cười nhưng lại gợi cảm mới ở bên cạnh tai Đường Du Nhiên chậm rãi nói: “Du Nhiên, em yên tâm, cơ thể của anh đã hoàn toàn lành rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, phối hợp với anh, vết thương sẽ không nứt ra đâu.”



Trong lúc nói, bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao đã lớn mật mà luồn vào trong áo của Đường Du Nhiên.

Không lâu sau hơi thở của Đường Du Nhiên đã trở nên càng dồn dập hơn.

Thời Ngọc Thao vừa hôn Đường Du Nhiên, nhưng động tác trên tay không hề ngừng lại, quần áo của Đường Du Nhiên rất nhanh sau đó liên tục bị Thời Ngọc Thao cởi ra vứt xuống dưới đất.

Cho dù Đường Du Nhiên đã cùng với Thời Ngọc Thao làm loại chuyện thân mật này rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào Đường Du Nhiên cũng bị ánh mắt nóng rực của Đường Du Nhiên nhìn chằm chằm, cô vẫn có chút không quen… thậm chí còn cảm thấy xấu hổ.



Giống như hiện tại, Đường Du Nhiên không mặc gì cả, nhưng quần áo trên người Thời Ngọc Thao vẫn còn chỉnh tề, sự tương phản giữa hai người khiến cho hai má trên mặt của Đường Du Nhiên ửng  hồng càng đỏ hơn vài phần.

Đặc biệt là ánh mắt [email protected] trụi nóng bỏng của Thời Ngọc Thao giống như hận không thể ăn sạch cô, khiến cho trái tim Đường Du Nhiên run lên, hoảng loạn vội dời ánh mắt sang chỗ khác, cô không dám nhìn vào mắt của Thời Ngọc Thao, đôi tai xấu hổ cũng bị nhuộm đỏ.

Đôi tay không biết làm thế nào lập tức che chắn trước ngực.

Nhưng cô vừa mới che thì bàn tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng của Thời Ngọc Thao đã tóm lấy cánh tay của Đường Du Nhiên, anh nhìn Đường Du Nhiên đang xấu hổ không nhịn được mà khẽ cười, cưng chiều vươn tới tai Đường Du Nhiên nói: “Đẹp như vậy, em không cần che.”

Nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói bên tai mình, Đường Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân đã nóng nay càng nóng thêm vài phần.

Nhưng lúc này Thời Ngọc Thao không muốn dễ dàng buông tha cho Đường Du Nhiên, ánh mắt [email protected] trụi nóng bỏng từ khuôn mặt của Đường Du Nhiên dần dần di chuyển xuống dưới, thận trọng quét qua mà không bỏ qua bất cứ tấc da nào.

Đường Du Nhiên bị Thời Ngọc Thao nhìn như vậy, trong đầu trở nên trống rỗng, tim đập càng mạnh hơn, dù sao đối với chuyện trên giường, cô căn bản không thể chống đỡ nổi, cô dứt khoát nhắm mắt lại vì xấu hổ mặc cho Thời Ngọc Thao làm bậy.

Da của Đường Du Nhiên trăng như tuyết, lại còn mềm mại tới nỗi chỉ cần chạm nhẹ một cái đã để lại dấu vết bên trên.

Ánh mắt Thời Ngọc Thao quét qua cánh tay trắng nõn của Đường Du Nhiên, nhìn thấy làn da vốn dĩ trắng ngần của cô nay lại có những vết sẹo màu hồng nhạt đan xen vào nhau.

Lúc này Thời Ngọc Thao mới phát hiện, không chỉ có cánh tay của Đường Du Nhiên, mà những nơi khác trên người của cô cũng lác đác đầy những vết sẹo màu hồng nhạt như vậy.

Làn da của Đường Du Nhiên vốn trắng, những vết sẹo này ở trên làn da trắng như tuyết của cô thì bỗng nhiên trở nên đặt biệt nổi bật.

Đồng tử của Thời Ngọc Thao bất giác ngưng lại, ánh mắt âm u đi vài phần, khóe môi mím chặt, ngón tay dài mảnh khảnh của anh nhẹ rơi trên vết sẹo màu hồng nhạt, khẽ vuốt ve.

Những vết thương này đều là do là tên khốn đáng chết Khâu Thiếu Trạch kia dùng roi da đánh để lại.

Vết thương đều đã khỏi nhưng lại để lại nhiều vết sẹo như vậy, có thể thấy vết thương lúc đó đau đến mức nào!

Tên khốn Khâu Thiếu Trạch đáng chết! Khoảnh khắc này, Thời Ngọc Thao hận không thể tự tay giết anh ta!

Trong đôi mắt sâu không lường của anh được tràn đầy sự xót xa, ánh mắt thắm thiết nhìn Đường Du Nhiên, chân thành hôn lên trán cô: “Du Nhiên, ở đây còn đau không?”

Thời Ngọc Thao vừa dứt lời, Đường Du Nhiên liền cảm nhận được nơi làn da bị đầu ngón tay của Thời Ngọc Thao chạm đến, rõ ràng động tác của Thời Ngọc Thao rất ấm áp, rất nhẹ nhàng, nhưng da của Đường Du Nhiên lại giống như chạm qua điện, toàn thân không tự chủ được mà run lên.

“Không… không đau…” Đường Du Nhiên đỏ mặt, nói xong muốn di chuyển cơ thể tránh né đụng chạm của Thời Ngọc Thao, nhưng ngoài dự liệu, cô vừa động đậy thì đã bị bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao giữ lấy vòng eo thon gọn của cô, khiến cô không thể thoát được.

Đường Du Nhiên rũ mắt xuống, không dám nhìn Thời Ngọc Thao,nhưng lại vẫn cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của anh vẫn rơi trên những vết sẹo trên người cô.

Đường Du Nhiên cảm thấy những vẫn vết sẹo trên người mình rất xấu, ý thức được bị Thời Ngọc Thao nhìn như vậy khiến cô có chút xấu hổ nói: “Thời Ngọc Thao… đừng nhìn nữa, rất xấu…”

“Không xấu, một chút cũng không xấu.” Giọng nói của Thời Ngọc Thao đột nhiên vang lên, nói xong anh đau lòng vươn tới, môi mỏng nóng rực của Thời Ngọc Thao nhẹ hôn lên những vết sẹo màu hồng nhạt đan chen ngang dọc vào nhau kia.

“Đường Du Nhiên, chỉ là anh đau lòng, đau lòng vì cơ thể em phải chịu nhiều vết thương như vậy.”

“Đều là anh không tốt, anh không bảo vệ được em.”

Nghe thấy những lời tự trách của Thời Ngọc Thao, trong lòng Đường Du Nhiên dâng trào lên một cỗ ấm áp.

Cô không nhịn được vươn tay chủ động vòng tay ôm lấy cổ Thời Ngọc Thao, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, mặt đỏ vì xấu hổ ấp úng nói: “Là bản thân em không cẩn thận… không liên quan đến anh…”

“Không sao đâu… bác sĩ nói chỉ cần kiên trì bôi thuốc trị sẹo, những vết sẹo này có thể biến mất…”

Đường Du Nhiên nói xong không nhịn được mà chủ động ngước lên hôn lên môi mỏng của Thời Ngọc Thao.

Vốn dĩ là hiện tại Thời Ngọc Thao đang nhẫn nhịn dục vọng, nhưng lại bị Đường Du Nhiên chủ động hôn như vậy, thì giống như một sao rơi xuống đống cỏ khô vậy, chạm một cái là phát nổ.

Thời Ngọc Thao không nhịn được ôm lấy phía sau đầu của Đường Du Nhiên, khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn, bàn tay lớn còn lại nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo bàn tay của Đường Du Nhiên xuống dưới thắt lưng của mình.

Không lâu sau, trong phòng liền vang lên tiếng thở dồn dập của Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên, đến cả nhiệt độ nóng trong phòng cũng tăng lên vài phần.

Thời Ngọc Thao đã phải ăn chay trong suốt khoảng thời gian này, vừa được thử đồ mặn thì căn bản không thể dừng lại.

Anh ôm Đường Du Nhiên ở trên giường muốn một lần, hai người đều đổ mồ hôi, Thời Ngọc Thao ôm Đường Du Nhiên toàn thân không sức lực vào trong phòng tắm rửa, kết quả trong lúc tắm Thời Ngọc Thao lại ôm Đường Du Nhiên vào trong bồn tắm muốn thêm một lần.

Đường Du Nhiên cho rằng lần này sẽ kết thúc rồi, nhưng Thời Ngọc Thao vừa nghỉ chưa đến năm phút, còn chưa tắm xong lại ôm Đường Du Nhiên ở trước gương trong phòng tắm muốn thêm một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.