Chương trước
Chương sau
Trên chiếc khăn ướt kia có tẩm thuốc mê có hiệu quả rất mạnh, một khi hít vào, vài giây sau sẽ có thể khiến người ta ngất đi.

Cũng may cô ta còn giữ một món khác, nếu không thì hôm này thật sự hết cách với Đường Du Nhiên.

Nghĩ thế, nụ cười nham hiểm trên mặt Bạch Tiên Nhi lại sâu thêm vài phần. Đường Du Nhiên ơi Đường Du Nhiên, cho dù cô có cẩn thận thì đã làm sao! Còn không phải cuối cùng vẫn để tôi thực hiện được!

Nghĩ rồi, Bạch Tiên Nhi đỡ Đường Du Nhiên đi ra bên ngoài quán bar.

Mọi người trong quán bar ai cũng không để ý đến hai người Bạch Tiên Nhi và Đường Du Nhiên. Mỗi ngày số người uống say trong quán rượu vốn nhiều vô số kể, mọi người chỉ nghĩ là Đường Du Nhiên cũng uống say nên ngủ rồi, căn bản không nghĩ nhiều.

Huống chi người đỡ Đường Du Nhiên rời đi cũng là một cô gái, mọi người sẽ càng không để ý tới.

Bạch Tiên Nhi rất thông minh. Sở dĩ chọn địa điểm gặp Đường Du Nhiên ở quán bar cũng là vì nguyên nhân này. Vả lại, quán bar đông người, cũng sẽ làm cho Đường Du Nhiên hạ thấp cảnh giác.



Khâu Thiếu Trạch chạy một chiếc xe con màu đen không bắt mắt, sớm đã đợi ở ngoài quán bar.

Bạch Tiên Nhi đỡ Đường Du Nhiên ra khỏi quán bar, trực tiếp mở cửa ghế sau của chiếc xe con màu đen đó ra.

Khâu Thiếu Trạch ngồi trên ghế lái quay đầu lại nhìn Đường Du Nhiên đã hôn mê bất tỉnh ở ghế sau, sắc mặt u ám dọa người, mười ngón tay buông bên người nắm chặt lại thành đấm.

Giờ phút này, Khâu Thiếu Trạch hận không thể trực tiếp lao ra ghế sau, hung hăng tra tấn con khốn Đường Du Nhiên kia!

Bạch Tiên Nhi nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Khâu Thiếu Trạch, cong khóe môi nở nụ cười: “Khâu Thiếu Trạch! Mau lái xe rời khỏi đây đi! Bây giờ vẫn chưa phải là lúc báo thù của chúng ta!”



“Ừm.” Khâu Thiếu Trạch lạnh lùng đáp lại một tiếng, lập tức khởi động xe, chạy nhanh khỏi đây.

Ở một phía khác, cả một đường đi Thời Ngọc Thao đều nhíu chặt mày, tâm thần không yên, tăng tốc độ xe, chạy đến chung cư của Đường Du Nhiên.

Xe vừa dừng, Thời Ngọc Thao đã nhanh chóng rút chìa khóa xe, mở cửa xe ra, chạy thẳng đến căn chung cư của Đường Du Nhiên.

“Rầm, rầm, rầm!” Thời Ngọc Thao nhíu mày, đập cửa phòng chung cư của Đường Du Nhiên: “Đường Du Nhiên! Đường Du Nhiên! Em mở cửa ra đi! Tôi là Thời Ngọc Thao! Đường Du Nhiên!”

Thời Ngọc Thao gọi sắp được hai phút rồi, nhưng cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích, trong phòng cũng không nghe thấy một tiếng động nào.

Thời Ngọc Thao đành phải mau chóng lấy điện thoại ra, điện đến số của Đường Du Nhiên.

Vẫn là giọng nói máy móc lạnh như băng: “Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi đã khóa máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”

Thời Ngọc Thao lập tức nhíu chặt mày thêm mấy phần, môi mím chặt, sắc mặt trầm xuống, Thời Ngọc Thao tức đến mức vung tay đấm mạnh vào cửa.

Rốt cuộc là Đường Du Nhiên đã chạy đi đâu! Sao điện thoại mãi không được!

Thời Ngọc Thao cầm điện thoại đang định gọi cho Ứng Hạo Vũ, kêu Ứng Hạo Vũ đi điều tra hành tung của Đường Du Nhiên, thì đột nhiên chỗ thang máy ở phía không xa vang lên một tiếng ting.

Ngay sau đó, cửa thang máy lập tức mở ra.

Thời Ngọc Thao vô thức nhìn qua thì thấy Quý Viêm Phong đi từ trong thang máy ra.

Thời Ngọc Thao thấy Quý Viêm Phong thì bước nhanh về phía anh ta, trực tiếp vươn tay ra tóm lấy cổ áo của anh ta.

Thời Ngọc Thao nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Viêm Phong, nói: “Quý Viêm Phong! Đường Du Nhiên đi đâu rồi?”

Quý Viêm Phong nghe thấy lời Thời Ngọc Thao nói, đầu mày cũng lập tức nhíu chặt lại, không để ý đến Thời Ngọc Thao còn đang tóm cổ áo của anh ta, vội vàng nói: “Thời Ngọc Thao, Du Nhiên không ở cùng với anh sao?! Tôi gọi điện thoại cho Du Nhiên mà vẫn luôn khóa máy!”

Quý Viêm Phong vốn muốn hẹn Đường Du Nhiên tối nay cùng nhau đi ăn tối, kết quả là mãi không liên lạc được với Đường Du Nhiên, còn tưởng là Đường Du Nhiên đang ở cùng Thời Ngọc Thao.

Có điều là trong lòng Quý Viêm Phong có chút không yên tâm, đúng lúc tối hôm qua anh ta quên trả lại chìa khóa chung cư mà Đường Du Nhiên đã đưa cho anh ta, bèn nghĩ qua chung cư xem thử Đường Du Nhiên có ở nhà không, thuận tiện trả chìa khóa cho Đường Du Nhiên.

Nhưng không ngờ rằng lại gặp được Thời Ngọc Thao ở đây.

Thời Ngọc Thao nghe thấy lời Quý Viêm Phong nói, sắc mặt lập tức u ám thêm vài phần. Xem ra Đường Du Nhiên cũng không ở cùng Quý Viêm Phong.

Vậy rốt cuộc là hiện giờ Đường Du Nhiên đã đi đâu rồi!

Nỗi bất an trong lòng Thời Ngọc Thao lại tăng lên. Anh đẩy Quý Viêm Phong ra, đi về lại cửa chung cư của Đường Du Nhiên.

Lại lần nữa đập cửa kêu: “Đường Du Nhiên! Em có ở trong phòng không? Nếu như em không lên tiếng thì tôi đạp cửa đấy.”

Trả lời lại Thời Ngọc Thao là một khoảng im lặng.

Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao nhấc chân đạp mạnh về phía cửa phòng.

Ầm, cửa phòng vang lên một tiếng, vẫn không hề động đậy.

Quý Viêm Phong ở một bên thấy vậy, lập tức ngăn cản Thời Ngọc Thao tiếp tục đạp cửa: “Đừng đạp cửa nữa! Tôi có chìa khóa của chung cư!”

Nói rồi, Quý Viêm Phong nhanh chóng lấy chìa khóa, trực tiếp mở cửa phòng ra.

Thời Ngọc Thao không chú ý đến vì sao Quý Viêm Phong lại có chìa khóa chung cư của Đường Du Nhiên. Cửa phòng vừa mở ra, Thời Ngọc Thao đã lập tức nhíu chặt mày, vô cùng lo lắng bước nhanh vào phòng.

Trong phòng là một màn đen, ngay cả đèn cũng không bật.

Thời Ngọc Thao bật đèn phòng khách lên, nhưng lại thấy phòng khách không một bóng người.

Chung cư của Đường Du Nhiên là kiểu có một phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách, một phòng làm việc, và một phòng khách, một phòng bếp đơn giản.

Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao lại chạy thẳng đến phòng ngủ chính của Đường Du Nhiên.

Quý Viêm Phong thì đi đến phòng làm việc và phòng ngủ cho khách.

Hai người tìm cả chung cư một vòng, nhưng đều nhận được một đáp án!

Đường Du Nhiên căn bản không ở trong chung cư.

Đầu mày đang nhíu chặt của Thời Ngọc Thao lại nhíu chặt thêm vài phần, sắc mặt lạnh lùng, khốc liệt vô cùng. Lúc đi ra từ phòng ngủ, trong tay Thời Ngọc Thao còn cầm một chiếc điện thoại.

Là điện thoại của Đường Du Nhiên. Thời Ngọc Thao vừa mở điện thoại lên, bên trong lập tức nhảy ra mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Đa số đều là do anh gọi đến, mấy cái còn lại thì do Quý Viêm Phong gọi đến.

Thời Ngọc Thao giơ tay lên xoa xoa ấn đường đã cau chặt thành một nùi, sự bất an trong lòng lại tăng thêm mấy phần. Hiện tại đêm tối rồi, rốt cuộc là Đường Du Nhiên đã đi đâu? Ngay cả điện thoại cũng không đem.

Thời Ngọc Thao lấy điện thoại ra, đang định gọi điện thoại cho Ứng Hạo Vũ, kêu Ứng Hạo Vũ đi điều tra hành tung của Đường Du Nhiên, không đợi anh gọi đi thì đột nhiên có một số lạ chưa được lưu gọi đến.

Ánh mắt Thời Ngọc Thao chợt lạnh đi, nhìn chằm chằm vào số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại.

Số này là số cá nhân của Thời Ngọc Thao, bình thường có rất ít người ngoài biết được.

Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao trực tiếp ấn nút nghe.

Vừa đặt điện thoại bên cạnh tai, lập tức truyền ra một giọng nói mà Thời Ngọc Thao quen thuộc không thôi: “Cậu Thời, lâu rồi không gặp.”

Thời Ngọc Thao nghe thấy giọng nói này thì càng nhíu chặt mày hơn, trầm giọng nói: “Khâu Thiếu Trạch?!”

“Là tôi.” Trong điện thoại vang lên tiếng cười lạnh của Khâu Thiếu Trạch, sau đó nói: “Cậu Thời, hiện tại Đường Du Nhiên đang ở trong tay tôi. Nếu như cậu không muốn cô ta chết, thì hãy mang theo năm triệu tiền mặt, tự mình đến cứu cô ta!”

“Đương nhiên, nếu như cậu báo cảnh sát, bây giờ tôi sẽ giết Đường Du Nhiên!”

Nghe Khâu Thiếu Trạch nói, đầu mày Thời Ngọc Thao giật mạnh, ngón tay đang cầm điện thoại chợt siết chặt lại, đôi ngươi sâu không lường được tối sầm lại. Anh chợt nhếch môi cười, giọng nói lạnh thấu xương: “Khâu Thiếu Trạch, chỉ dựa vào mấy câu nói cậu một mực khẳng định mà tôi phải tin cậu sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.