“Bớt làm mấy trò gian manh đó lại đi! Nếu như cậu chịu làm lại một người đàng hoàng, tôi sẽ nể tình nghĩa trước đó mà không so đo với cậu!”
“Nếu như cậu dám làm tổn hại dù chỉ là nửa đầu ngón tay của Đường Du Nhiên thôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là sống không bằng chết!”
“Khâu Thiếu Trạch, cậu có nghe rõ chưa?”
Thời Ngọc Thao nói rành mạch vào tai của Khâu Thiếu Trạch, người kia rũ mắt xuống nghiến răng ken két, lúc này mới cố nén cơn thịnh nộ trong lòng lại.
Bởi vì anh ta biết rõ, Thời Ngọc Thao từ trước giờ là người nói được sẽ làm được.
“Cậu Thời, tôi nghe rõ rồi, nghe rất rõ… Sau này sẽ không làm vậy nữa…” Khâu Thiếu Trạch chỉ có thể vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Thời Ngọc Thao lúc này mới buông người kia ra, khẽ chau mày nhìn Khâu Thiếu Trạch mà nói: “Khâu Thiếu Trạch, về sau đừng xuất hiện ở công ty Đường thị này nữa!”
“Tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ không xuất hiện ở đây nữa. Bây giờ tôi sẽ cút, sẽ cút thật xa…” Khâu Thiếu Trạch nói xong cũng toát mồ hôi lạnh, khập khiễng vội vã rời đi.
Anh ta lảo đảo chạy về căn nhà thuê của Bạch Tiên Nhi.
Vừa mới đẩy cửa vào đã thấy người kia đang ngồi dựa vào đầu giường, tay cầm điếu thuốc, miệng đang nhả từng đợt khói trắng.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Bạch Tiên Nhi, Khâu Thiếu Trạch lại khẽ nhíu mày, trong ánh mắt lập tức xuất hiện vẻ chán ghét, nhịn không được lại nói: “Bạch Tiên Nhi, sao cô lại còn học người ta hút thuốc thế.”
Bạch Tiên Nhi nghe Khâu Thiếu Trạch nói lại nở nụ cười lạnh. Cô ta không quan tâm tới người kia, lại đưa điếu thuốc tới miệng hút thêm một hơi nữa. Bạch Tiên Nhi khẽ híp mắt đánh giá Khâu Thiếu Trạch một đợt, môi lại nhếch lên cười khẩy, mở miệng nói: “Khâu Thiếu Trạch, khi nãy anh đi đâu?”
“Không đi đâu cả!” Khẩu Thiếu Trạch nhớ tới chuyện nhục nhã lúc nãy bị Thời Ngọc Thao đè quỳ ra trên đất, lửa giận trong lòng lại trỗi dậy, đến cả nói chuyện cũng nghiến răng ken két.
Bạch Tiên Nhi nghe câu trả lời của người kia chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, nở nụ cười chế giễu: “À, nhìn dáng vẻ này của anh là đi gặp Đường Du Nhiên rồi chứ gì.”
Nghe Bạch Tiên Nhi nhắc tới ba chữ “Đường Du Nhiên”, sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch lại càng thêm u ám.
Vốn dĩ Bạch Tiên Nhi chỉ là đoán mò, nhưng hiện tại nhìn vẻ mặt khó coi của người kia đã biết được mình đoán đúng rồi.
Ngay lập tức, cô ta thu lại nụ cười gièm pha đó, dập tắt điếu thuốc, quăng ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Khâu Thiếu Trạch nói: “Khâu Thiếu Trạch, tôi đã nói với anh rồi, hai người chúng ta có cùng một mục tiêu, cùng nhau hợp tác để trả thù Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.”
Bạch Tiên Nhi chuyển sang đề tài khác, giọng nói lại càng trở nên sắc nhọn: “Nhưng mà Khâu Thiếu Trạch! Anh đừng có làm hỏng chuyện của tôi.”
“Khâu Thiếu Trạch, anh muốn báo thù thì phải nghe lời tôi, không được tự tiện hành động. Anh có nghe rõ chưa?”
Nghe thấy giọng điệu ra lệnh đó của Bạch Tiên Nhi, bên trong đôi mắt nham hiểm của Khâu Thiếu Trạch lại bỗng chốc bùng lửa giận. Khi nãy anh ta bị Thời Ngọc Thao uy hiếp đã quá lắm rồi!
Bây giờ lại còn bị con đàn bà chết tiệt Bạch Tiên Nhi này uy hiếp nữa chứ.
“Bạch Tiên Nhi, dựa vào đâu mà tôi phải nghe lời cô?” Khâu Thiếu Trạch hơi tức giận rống lên.
“Khâu Thiếu Trạch, anh bây giờ giống như là chó mất chủ vậy. Anh cho rằng ngoại trừ chuyện nghe lời tôi ra, bản thân còn có cách nào khác nữa sao?”
Giọng điệu của Bạch Tiên Nhi lạnh nhạt lộ vẻ coi thường, chỉ thẳng vào Khâu Thiếu Trạch mà nói: “Ra khỏi chỗ này của tôi, anh chẳng có nơi nào để đi nữa cả.”
“Cô!” Từ trước giờ Khâu Thiếu Trạch luôn rất tự mãn, bây giờ lại nghe được giọng điệu xem thường đó của Bạch Tiên Nhi lại khiến cả người đều giận đến run lên.
Nhưng mà, những lời vừa rồi của Bạch Tiên Nhi lại khiến Khâu Thiếu Trạch không còn đường để phản bác lại nữa.
Đúng vậy, nếu không phải là tối qua được người này đưa tới bệnh viện rồi mang về nhà, chỉ e bây giờ anh ta thật sự sẽ là một con chó mất chủ, lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.
Thế nhưng dù có là vậy, Khâu Thiếu Trạch cũng không cho phép Bạch Tiên Nhi được quyền sỉ nhục mình như thế.
Giây tiếp theo, Khâu Thiếu Trạch hùng hổ huơ tay lên muốn tát Bạch Tiên Nhi.
Ấy nhưng, lòng bàn tay còn chưa đụng tới mặt của người kia đã bị cô ta giơ tay lên ngăn lại.
Khâu Thiếu Trạch bây giờ lại đang bị thương, vốn cũng không dám dùng lực quá mạnh, bởi chỉ cần cử động nhẹ chút thôi thì vết thương sẽ rất đau.
Bạch Tiên Nhi dùng một tay đỡ lấy tay của người kia, ngay vào lúc anh ta còn chưa phản ứng kịp đã hung hăng tát một cái trả lại.
“Bốp” một tiếng, Khâu Thiếu Trạch bị tát quay mặt qua một bên, trên khuôn mặt vốn dĩ đang bị bầm dập kia nay lại in thêm dấu năm ngón tay đỏ rực.
Cơn thịnh nộ của Khâu Thiếu Trạch phút chốc lan tới đỉnh điểm, đôi mắt nham hiểm đó lại hung hăng nhìn Bạch Tiên Nhi chằm chằm.
Không đợi anh ta lên tiếng, người bên đây đã lạnh lùng nói: “Khâu Thiếu Trạch, anh tỉnh táo lại chút đi! Kẻ thù của anh không phải là tôi, hại anh thành ra như này cũng không phải là tôi.”
“Chính là Thời Ngọc Thao và con đàn bà chết tiệt Đường Du Nhiên đó đã hại anh thành ra nông nỗi này, bây giờ anh ở đây nổi nóng với tôi có tác dụng gì không?”
Lời nói của Bạch Tiên Nhi giống như một gáo nước lạnh, lập tức tạt vào làm nguội đi cõi lòng nóng rực của Khâu Thiếu Trạch.
Cũng dập tắt được lửa giận trong lòng anh ta.
Đúng vậy, Bạch Tiên Nhi nói không sai. Người hại anh ta thành ra như thế này là Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên.
Anh ta muốn báo thù, anh ta nhất định phải báo thù. Dựa vào đâu mà Khâu Thiếu Trạch anh ta lại chẳng có gì, trong khi đó đôi gian phu dâm phụ là Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đó lại có thể ngồi xe sang, ở nhà xịn, ăn ngon mặc đẹp chứ.
Anh ta nhất định phải kéo đôi chó chết Thời Ngọc Thao và Đường Du Nhiên đó xuống bùn mới được.
Bạch Tiên Nhi nhìn thấy bên trong ánh mắt của Khâu Thiếu Trạch ngập tràn thù hận và cay nghiệt, trong lòng lại cảm thấy hài lòng, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng đôi chút: “Khâu Thiếu Trạch, anh yên tâm đi, không đợi lâu lắm đâu. Hai người chúng ta hợp lực lại, ngày báo thù sẽ nhanh chóng tới thôi.”
Bạch Tiên Nhi nói xong, liếc ánh mắt cay nghiệt nhìn chằm chằm Khâu Thiếu Trạch, gặng rõ từng chữ: “Khâu Thiếu Trạch, bây giờ tôi đã lên sẵn kế hoạch báo thù rồi. Anh nghe cho kỹ đây, kế hoạch lần này của chúng ta chỉ có cơ hội một lần duy nhất, cho nên không được xảy ra bất cứ chuyện gì.”
“Với tình hình bây giờ, hoặc là Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao khốn kiếp đó chết, hoặc là hai người chúng ta chết. Chí ít nếu có chết thì cũng phải lôi hai cái người khốn kiếp đó chết chung, chúng ta không còn đường lùi nữa.”
Bạch Tiên Nhi nói tới đây lại ngưng, nhíu mày nhìn về phía Khâu Thiếu Trạch khẽ nói: “À, đúng rồi Khâu Thiếu Trạch, nếu như anh sợ thì bây giờ rút lui vẫn còn kịp.”
Khâu Thiếu Trạch khi nãy đang nghe tới đoạn Bạch Tiên Nhi nói “hoặc là Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao khốn kiếp đó chết”, trong đôi mắt nham hiểm đó của anh ta đột nhiên lóe sáng, từng thớ thịt trong cơ thể cũng đang cuồn cuộn sục sôi.
Đúng vậy! Khâu Thiếu Trạch ngơ ngơ ngác ngác mấy ngày nay, cho đến lúc này cuối cùng mới hiểu được bản thân mình muốn làm gì.
Anh ta muốn dày vò đôi gian phu dâm phụ Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao này thật đau đớn, sau đó tận mắt nhìn thấy hai người họ chết trước mặt mình thì mới nguôi ngoai được cơn thịnh nộ trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]