Nhưng mà từ trước tới nay ở trong bộ tài vụ đều chỉ có một mình Bạch Tiên Nhi định đoạt, cho dù ở trong lòng họ có tức giận đến mấy thì cũng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng. Bạch Tiên Nhi trở lại phòng làm việc một lần nữa. Bạch Tiên Nhi vốn dĩ là muốn khoe khoang ở trước mặt Đường Du Nhiên nhưng lại không ngờ đến việc khoe khoang không thành mà ngược lại còn mất mặt trước Đường Du Nhiên! “Tài liệu đã được đưa đến rồi, tôi còn có việc phải đi trước.” Đường Du Nhiên nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc khó coi của Bạch Tiên Nhi thì trong lòng rất vui, khóe môi nhịn không được nhếch lên. Lúc đi tới cửa thì bước chân của Đường Du Nhiên dừng lại, cố ý quay người đối diện với Bạch Tiên Nhi và mấy cô gái ở bên ngoài phòng làm việc. Ánh mắt trực tiếp nhìn thẳng vào vòng eo thô kệch của Bạch Tiên Nhi, ý tứ có chút sâu xa nói: “Tiên Nhi, cô đừng quá tức giận. Tức giận thì không tốt cho cơ thể, hơn nữa lời của bọn họ nói cũng không hoàn toàn sai. Cô mặc màu đỏ thật sự không hợp, còn có ngày nghỉ có thời gian thì nên đi đến phòng tập nhiều hơn, nên giảm cân rồi.” “Tôi còn có việc đi trước đây.” Đường Du Nhiên nói xong nhìn Bạch Tiên Nhi, rõ ràng là đang căm thù cô đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cô ta lại không có cách nào. Trong lòng rất thỏa mãn, quay người bước trên giày cao gót ung dung rời đi. Đường Du Nhiên vừa mới bước đi thì Bạch Tiên Nhi lại hung hăng dùng lực ném vỡ cốc nước đang đặt trên bàn làm việc xuống đất. Thấy những mảnh thủy tinh rơi đầy khắp sàn thì Bạch Tiên Nhi giận dữ siết chặt hai tay thành nắm đấm ở bên hông. Đường Du Nhiên chết tiệt, cô có cái gì mà đắc ý chứ! Cho dù cô xinh đẹp thì đã sao! Người Khâu Thiếu Trạch yêu vẫn không phải là Bạch Tiên Nhi cô ta sao! Khi Đường Du Nhiên trở lại phòng thư ký thì tiếng chuông điện thoại cố định ở trên bàn làm việc lại vang lên. Ngay khi được kết nối thì giọng của Vương Ngọc truyền đến: “Đường Du Nhiên, tôi đang mở cuộc họp với tổng giám đốc thì có một vị khách quan trọng đến, đang ở trong phòng họp nhỏ ở kế bên phòng làm việc của tổng giám đốc. Cô qua tiếp đãi trước, khoảng hai mươi phút nữa thì cuộc họp mới có thể kết thúc.” “Được rồi, tôi biết rồi.” Đường Du Nhiên đáp lại, kết thúc cuộc trò chuyện. Phòng làm việc của tổng giám đốc ở bên cạnh phòng thư ký. Đường Du Nhiên đi đến phòng trà trước, không biết vị khách đó có kiêng kị uống cái gì không. Đường Du Nhiên rót một ly nước ấm rồi bước vào phòng họp nhỏ. Khi nhìn thấy vị khách được cho là quan trọng kia thì Đường Du Nhiên không khỏi trợn tròn mắt, ly nước ấm ở trong tay xém chút nữa đã tạt lên mặt vị khách quan trọng đó. Người đến không phải ai khác mà chính là Thời Ngọc Thao! Khi Đường Du Nhiên nhìn thì thấy Thời Ngọc Thao thật đúng là rất nhàn nhã. Trong giờ làm việc không ở công ty của mình mà còn có thời gian chạy đến công ty của Khâu Thiếu Trạch. Nhớ lại bộ dáng vô lại tối hôm qua của Thời Ngọc Thao và còn hại bản thân hôm nay phải chịu tác dụng phụ của thuốc thì Đường Du Nhiên đã tức giận đặt nhẹ ly nước ấm xuống trước mặt Thời Ngọc Thao. Giọng điệu vừa lịch sự vừa xa cách: “Anh Thời, anh đến thật không đúng lúc. Khâu Thiếu Trạch vừa mới đi họp, còn hai mươi phút nữa mới kết thúc cuộc họp. Có lẽ anh phải đợi một lúc.” Ánh mắt của Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm vào Đường Du Nhiên, cong khóe môi nói: “Tôi chính là nhân lúc Khâu Thiếu Trạch mở cuộc họp, không có mặt ở đây mà đến.” Nói xong thì Thời Ngọc Thao lại nói tiếp: “Ngày đầu tiên đi làm cô Đường đã quen chưa?” “Cảm ơn sự quan tâm của anh Thời, tôi cũng khá quen rồi.” Đường Du Nhiên cau mày nhìn Thời Ngọc Thao rồi nhẫn nại đè thấp giọng nói: “Thời Ngọc Thao, anh qua đây làm gì?” Thời Ngọc Thao nhìn bộ dáng đáng yêu như là chú mèo nhỏ lộ móng vuốt của Đường Du Nhiên thì khóe môi cong lên, nói với Đường Du Nhiên: “Để bày tỏ một chút thành ý của tôi với cô Đường nên hôm nay tôi đặc biệt đến tìm Khâu Thiếu Trạch để nói về một dự án hợp tác.” Đường Du Nhiên nghe vậy thì không khỏi cau mày: “Thời Ngọc Thao anh định làm gì?” Đường Du Nhiên cách Thời Ngọc Thao rất gần, gần đến mức Thời Ngọc Thao có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cây dành dành ở trên người Đường Du Nhiên. Làm cho trong lòng Thời Ngọc Thao dường như đang có một bàn tay nhỏ vô hình đang không ngừng cào cấu. Từ trước đến nay Thời Ngọc Thao không phải là một người sẽ để cho bản thân mình chịu thiệt thòi. Giây tiếp theo cánh tay lớn của Thời Ngọc Thao đột nhiên ôm chặt lấy eo của Đường Du Nhiên, dễ dàng kéo Đường Du Nhiên vào trong lòng ngực với cánh tay dài. Sợ Đường Du Nhiên vùng vẫy nên Thời Ngọc Thao lại nhanh nhẹn dứt khoát xoay người thuận thế đặt Đường Du Nhiên lên ghế sô pha. Thời Ngọc Thao ở trên cao nhìn xuống Đường Du Nhiên ở trong lòng, hôn lên môi của Đường Du Nhiên. Khi Thời Ngọc Thao đã nếm đủ vị ngọt của Đường Du Nhiên thì mới buông tha cho đôi môi vừa mới bị hôn có chút sưng đỏ của Đường Du Nhiên. Thân mật ghé vào tai của Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, không phải cô muốn lấy lại công ty của cha cô từ trong tay của Khâu Thiếu Trạch hay sao? Hiện tại là tôi đang giúp cô.” Đường Du Nhiên nghe những lời của Thời Ngọc Thao nói mà không để ý đến hành động quá đáng lúc nãy của Thời Ngọc Thao. Vô thức nắm chặt cánh tay của Thời Ngọc Thao: “Thời Ngọc Thao, anh tính làm gì? Kế hoạch của anh là gì?” Nói xong Đường Du Nhiên không đợi Thời Ngọc Thao trả lời mà lại vội vàng nói: “Thời Ngọc Thao! Thứ tôi muốn là một công ty nguyên vẹn!” Công ty là tâm huyết cả đời của cha cô. Đường Du Nhiên không cho phép xảy ra việc ngoài ý muốn nào! Trong lòng Thời Ngọc Thao đã đoán trước, nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Du Nhiên: “Cô yên tâm, tôi sẽ trả lại cô một công ty Đường Thị còn nguyên vẹn. Cô không cần phải biết quá trình, chỉ cần biết kết quả là được rồi. Không cần quá lâu, cô chỉ cần cho tôi thời gian nửa năm là được rồi.” Thời Ngọc Thao nói xong nhìn thấy bộ dạng của Đường Du Nhiên vẫn còn chút không an tâm thì không khỏi mỉm cười hôn lên đôi môi đang sưng đỏ của Đường Du Nhiên nói: “Đường Du Nhiên, hợp tác với tôi thì cô không cần phải lo lắng. Tôi nói được làm được, lời tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện.” Nghe thấy câu cuối cùng của Thời Ngọc Thao thì Đường Du Nhiên mới trút bỏ được lo lắng trong lòng. Đúng vậy, cô nên tin tưởng Thời Ngọc Thao, hiện tại cả Diệu Thành thì người có năng lực giúp đỡ bản thân chỉ có Thời Ngọc Thao. Vì vậy ngoài việc tin tưởng Thời Ngọc Thao thì Đường Du Nhiên không còn cách nào khác. “Được, tôi tin anh.” “Ừm, vậy mới ngoan.” Thời Ngọc Thao nói xong lại hôn lên môi Đường Du Nhiên xem như là phần thưởng. Thời Ngọc Thao cảm thấy môi của Đường Du Nhiên vừa mềm vừa ngọt, như là nghiện vậy. Khiến cho anh nhịn không được muốn hôn cô, hung hăng hôn cô. Hai má trắng nõn của Đường Du Nhiên không khỏi đỏ bừng, ý thức được đây là phòng họp nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể có người bước vào nên Đường Du Nhiên vội vàng vùng vẫy đẩy Thời Ngọc Thao đang đè trên người mình ra: “Thời Ngọc Thao! Anh mau buông tôi ra! Đây là phòng họp nhỏ! Sẽ có người bước vào bất cứ lúc nào!” Thời Ngọc Thao nhìn bộ dáng lo lắng của Đường Du Nhiên thì sợ Đường Du Nhiên sẽ tức giận nên chỉ đành buông tay đang ôm lấy Đường Du Nhiên ra. Nếu như có thể thì Thời Ngọc Thao vẫn luôn muốn mang theo Đường Du Nhiên, đặt bên cạnh bản thân mỗi ngày! Ngay khi Đường Du Nhiên đứng vững thoát khỏi từ trong lòng Thời Ngọc Thao thì cửa phòng họp nhỏ đang đóng chặt đã bị bên ngoài đẩy vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]