Chương trước
Chương sau
Hai Đường Du Nhiên mắt đỏ hoe cố nén nước mắt, lắc đầu với dì Phúc: "Con không sao.”
Nói xong Đường Du Nhiên nghiêng người chỉ vào đống thủy tinh vỡ trên mặt đất nói với dì Phúc: “Dì Phúc dì đi gọi vài người đến dọn đống thủy tinh vỡ đó đi.”
“Còn nữa, cất hết ảnh cưới của con với Khâu Thiếu Trạch trong nhà đi.”
Dì Phúc nghe vậy thì giật mình, nhìn Đường Du Nhiên cảm thấy không biết phải làm sao, trong lòng thấy lo lắng nói: “Cô cả… Chuyện này… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…”
“Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là con không thích những bức ảnh lúc trước con đã chụp thôi!”
Dì Phúc kêu người dọn sạch mảnh thủy tinh trên mặt đất, đồng thời cất toàn bộ ảnh cưới của Đường Du Nhiên và Khâu Thiếu Trạch trong nhà đi.
Đường Du Nhiên thấy toàn bộ ảnh cưới đã được cất hết, lúc này trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít.
Cô lên giường trùm chăn ngủ cả buổi chiều, cuối cùng bị dì Phúc nhẹ nhàng đánh thức.
“Cô cả, cậu Khâu và cô Bạch đều trở về rồi, còn dẫn một vị khách về.”
Nghe thấy tiếng dì Phúc, Đường Du Nhiên chống tay rời giường, mặc lại quần áo rồi xuống nhà cùng dì Phúc.
Phòng khách tầng dưới tràn ngập tiếng cười đùa vui vẻ, Đường Du Nhiên cúi đầu nhìn gương mặt của Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi mà nghiến răng, kìm nén sự hận thù đang trào dâng trong lòng.
Đường Du Nhiên sững sờ bởi bóng dáng cao lớn ngồi bên cạnh Khâu Thiếu Trạch.
Vừa hay, bóng dáng cao lớn đó như cảm giác được bất ngờ nhìn về phía Đường Du Nhiên.
Bốn mặt nhìn nhau, Đường Du Nhiên không khỏi khẽ nhíu mày, không ngờ vị khách trong lời dì Phúc lại là Thời Ngọc Thao!
Thời Ngọc Thao thấy Đường Du Nhiên ngược lại vô cùng tự nhiên nở nụ cười về phía cô.
Khâu Thiếu Trạch và Bạch Tiên Nhi cũng thấy Đường Du Nhiên đi tới, Khâu Thiếu Trạch vẫn duy trì sắm vai một người chống tốt, ân cần đứng dậy đi đến trước mặt Đường Du Nhiên, trìu mến nắm lấy tay Đường Du Nhiên nói: “Du Nhiên, lúc vừa về anh nghe dì Phúc nói em đang nghỉ ngơi, không sao chứ? Trên người có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là gọi bác sĩ gia đình qua xem thử nhé?”
Bị Khâu Thiếu Trạch nắm tay, cả người Đường Du Nhiên cứng đờ, gần như muốn phản xạ theo điều kiện mà vung ra, nhưng Đường Du Nhiên lại cắn chặt môi kìm lại, nhịn! Bây giờ cô phải nhịn! Không thể để Khâu Thiếu Trạch phát hiện ra sự bất thường nhỏ nhất, chỉ có như vậy thì kế hoạch trả thù của cô mới có thể tiếp tục.
Đường Du Nhiên để mặc Khâu Thiếu Trạch nắm tay mình, vẫn nở nụ cười ngọt ngào như trước đây: “Không cần gọi bác sĩ đâu, chỉ là hơi mệt thôi, em ngủ một giấc là đỡ nhiều rồi.”
Nói xong ánh mắt Đường Du Nhiên bình tĩnh nhìn Bạch Tiên Nhi đang ngồi trên ghế sô pha, cô thấy nụ cười trên mặt của Bạch Tiên Nhi đột nhiên cứng lại, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đôi tay mà Khâu Thiếu Trạch đang nắm lên tay cô.
“Xin chào cô Đường.” Một giọng nói trầm cực kỳ hấp dẫn đột nhiên vang lên bên tai Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên ngước mắt lên, thấy Thời Ngọc Thao không biết khi nào đã đi tới trước mặt mình, hào phóng đưa một tay ra.
Đường Du Nhiên vô thức sửng sốt, da khắp người cô đột nhiên nóng lên. Mới đêm qua, lòng bàn tay to lớn này vẫn còn mang theo nhiệt độ nóng bỏng vuốt ve khắp người cô hết lần này đến lần khác, đốt cháy làn da cô.
Thời Ngọc Thao và Khâu Thiếu Trạch, lúc bình tĩnh lại Đường Du Nhiên không chút do dự buông tay Khâu Thiếu Trạch ra nắm lấy bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao.
“Cậu Thời, xin chào.” Nói xong Đường Du Nhiên định rút tay ra lại phát hiện bàn tay to lớn của Thời Ngọc Thao đang nắm chặt tay cô, không hề có ý nới lỏng.
Lúc này, Đường Du Nhiên không định cho Khâu Thiếu Trạch biết về mối quan hệ của cô với Thời Ngọc Thao!
Sợ bị Khâu Thiếu Trạch nhìn ra có gì đó không đúng, Đường Du Nhiên nhíu mày nhẹ nhẹ, cố ý kéo tay. Nhưng không ngờ, Thời Ngọc Thao không những không buông ra, mà còn cố ý cào nhẹ vào lòng bàn tay mỏng manh của Đường Du Nhiên như có ý đồ mờ ám.
Lòng bàn tay bị Thời Ngọc Thao chạm vào tựa như có dòng điện chạy qua.
Đường Du Nhiên vội vàng cụp mắt xuống che đi cảm xúc trong mắt sau đó thầm rút mạnh cuối cùng cũng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Thời Ngọc Thao.
“Cô cả, cậu Khâu, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Nghe thấy dì Phúc nói như vậy, Khâu Thiếu Trạch lập tức mời mấy người họ ngồi cả xuống.
Thời Ngọc Thao ngồi đối diện với Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên lại chẳng có chút khẩu vị nào, Khâu Thiếu Trạch ở bên cạnh vẫn luôn sắm vai một người chồng tốt, hết lần này đến lần khác tự tay gắp thức ăn vào bát cho Đường Du Nhiên.
Có điều Khâu Thiếu Trạch chỉ quan tâm đến việc gắp thức ăn vào bát chứ không để ý đến chuyện Đường Du Nhiên hoàn toàn không động đến những món anh ta gắp vào bát Đường Du Nhiên.
Ngược lại là Bạch Tiên Nhi ngồi đối diện mất kiên nhẫn đầu tiên, đặt đũa cái cạch xuống, cố gắng duy trì nụ cười trên lớp trang điểm tinh xảo nói với Khâu Thiếu Trạch và Đường Du Nhiên: “Món ăn dì Phúc làm ngon thật đấy, không có rượu thì thật đáng tiếc, tôi nhớ lúc trước tôi có mua một chai rượu vang ngon lắm, để tôi về phòng lấy nó.”
Nói rồi Bạch Tiên Nhi quay người ra phòng khách rồi đi lên tầng trở về phòng.
Chân trước Bạch Tiên Nhi vừa đi được năm phút thì điện thoại của Khâu Thiếu Trạch bên này cũng reo lên.
Khâu Thiếu Trạch che màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nói với Đường Du Nhiên bên cạnh: “ Du Nhiên, trợ lý công ty gọi điện đến, đoán chừng là công ty xảy ra chuyện gì đó. Anh về phòng nghe điện thoại, em và Ngọc Thao cứ ăn trước đi nhé.”
Nói xong Khâu Thiếu Trạch lập tức cầm điện thoại đứng dậy rời đi.
Nhìn Khâu Thiếu Trạch vội vàng rời đi, Đường Du Nhiên nắm chặt tay, cúi đầu, trên môi nở nụ cười mỉa mai.
Phòng khách lớn như vậy nhất thời chỉ có hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao.
Bầu không khí trong lúc nhất im lặng quái dị.
Cuối cùng, giọng nói trầm thấp của Thời Ngọc Thao phá vỡ sự im lặng trước tiên: “Có bôi thuốc đúng giờ không? Có đỡ hơn chút nào không?”
Đường Du Nhiên nghe xong làn da trắng như tuyết lập tức đỏ lên, vội đến mức suýt chút nữa sặc nước bọt, ngước mắt lên nhìn Thời Ngọc Thao, kẽ răng cố nén ra mấy chữ: “Tôi đỡ nhiều rồi, không nhọc anh Thời quan tâm, cảm ơn!”
Khí thế quanh người Thời Ngọc Thao quá mạnh, ánh mắt quá áp chế người, bị Thời Ngọc Thao nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Đường Du Nhiên luôn có loại cảm giác không cách nào che giấu được tâm tư mình.
Tối hôm qua Đường Du Nhiên tìm đến Thời Ngọc Thao với lửa giận cùng sự hận thù căn bản lúc đó không nghĩ được nhiều, nhưng mà bây giờ tỉnh táo lại trong lòng Đường Du Nhiên có chút hối hận khi đụng đến Thời Ngọc Thao!
Thời Ngọc Thao là một con sói hung ác ẩn mình trong bóng tối, kẻ còn nguy hiểm hơn Khâu Thiếu Trạch gấp mười lần!
Thời Ngọc Thao hoàn toàn không phải là đối tác tốt nhất, hợp tác với anh chẳng khác đi lột da hổ.
Tối hôm qua hai người có quan hệ thân mật như vậy, cùng ngồi ăn cơm tối như thế này, bầu không khí thật sự không thể tả nổi, Đường Du Nhiên nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, đứng dậy nói với Thời Ngọc Thao: “Anh Thời, anh từ từ dùng bữa, tôi đi vệ sinh một chút.”
Nói xong không đợi câu trả lời của Thời Ngọc Thao đã quay người ra khỏi phòng khách, Đường Du Nhiên không đi vệ sinh mà là trong lòng phiền muộn đi ra vườn hoa phía sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.