Từ công ty đến trường đại học của Yến Thư mất nửa tiếng đi xe, Dịch Phàm nhận lấy chìa khóa rồi vội vàng đuổi tới nơi, nhưng vẫn muộn. 
Yến Thư đang bực mình còn gặp cái tên không nói lý kia, hai sinh viên mười tám tuổi mà cứ như con nít ba tuổi, không ai chịu nhường ai. 
Sau khi bị gạt chân, thanh niên kia quay ngoắt sang liếc cô và vung tay lên dọa dẫm: 
“Con nhỏ mất nết này! Có tin ông đánh cho bầm mắt không?” 
“Cậu nói gì?” Yến Thư nhíu mày hỏi lại, đã rất lâu rồi cô chưa bị ai mắng thẳng mặt như thế. 
Yến Thư từ nhỏ nghịch ngợm, cô theo mấy chú vệ sĩ học võ phòng thân suốt nên chẳng sợ đối phương chút nào, huống gì tên này trông như mấy tên công tử nhà giàu mặt trắng ẻo lả! 
Yến Thư nghiêng người, chân dài vung lên, nhanh như chớp đạp vào mông của hắn ta một cái. Vệ sĩ xông lên ngăn cản, một phần là vì bảo vệ cô, nhưng cũng bị cô đánh vào vai bộp bộp và nói: 
“Chú đi ra!” 
Đẩy được vệ sĩ sang chỗ khác, cô lại xông qua túm áo tên gây sự với mình, đè hắn ở dưới đất đánh túi bụi: 
“Cậu còn định đánh tôi hả? Đánh đi! Tôi cho cậu đánh!” 
Mỗi một câu nói đều kèm theo một cái tát đau điếng, tên kia chỉ mới huơ tay định hù cô, không ngờ cô thật sự sẽ xông lên, lại còn hung dữ như thế! Hắn vội vàng che khuôn mặt đẹp trai của mình và gào: 
“Đừng có đánh vào mặt! Ôi ôi, đừng đánh nữa, cái bà chằn này!” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-kho-cuong/203862/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.