Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi người đều căng thẳng không chịu được. Dịch Phàm hai mắt đỏ ngầu, không ngừng kiểm tra hơi thở của người trong lòng. 
Tỉnh lại đi, Yến Thư, anh xin em! Anh không thể mất em được! 
Ninh Khả Điềm đứng bên cạnh lo lắng không yên, nhìn thấy mắt Dịch Phàm long lanh như sắp khóc, cô cũng rơi nước mắt theo. 
Đối với họ, một phút cũng như một tiếng đồng hồ. Sự sợ hãi trào dâng, Ninh Khả Điềm không nhịn được mà nức nở, bị Patrick quát cho: 
“Khóc cái gì mà khóc? Cô ấy đã chết đâu!” 
Hắn là người trực tiếp đặt tay lên ngực Yến Thư, hắn biết, tim cô vẫn chưa đập lại, nhưng hắn tin tưởng cô sẽ không chết. Thời gian đuối nước rất ngắn, chỉ cần họ cố gắng, tất còn cứu được! 
Lúc này, Dịch Phàm đột nhiên mừng rỡ, nâng đầu Yến Thư lên và gọi: 
“Yến Thư, Yến Thư?” 
Patrick cũng phát hiện ra tim cô đã đập lại. 
Yến Thư nôn ra nước, nhưng vẫn trong trạng thái hôn mê. 
… 
Trong bệnh viện, Dịch Phàm cùng ba người anh của Yến Thư đều tới. 
Tử Thiêm sắc mặt cực kỳ tệ, anh đang nghĩ nếu khi đó không để Dịch Phàm đi theo, vậy chẳng phải Yến Thư sẽ vĩnh viễn rời xa bọn họ hay sao? Anh siết chặt nắm tay, hỏi Dịch Phàm: 
“Người đâu?” 
Dịch Phàm nói: 
“Ở bên ngoài hành lang.” 
Lúc Tử Thiêm tìm đến chỗ đám người đi cùng em mình, Ninh Khả Điềm đang lớn tiếng chửi nhau với Sở Nhạc 
Chát. 
“Cô đừng có nói là mình chỉ đùa một chút thôi! Cô bị điên à?” 
Ninh Khả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-do-kho-cuong/1300242/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.