Chương trước
Chương sau
Triều Đường, năm Thanh Bình thứ sáu, trên dưới Thần Đô, Hoả Thụ Ngân Hoa, vương tôn quý nữ, lộng lẫy du hành, trong cả toà thành, dõi mắt đến đâu, đều là náo nhiệt.

Có một chiếc xe ngựa chạy ra từ cửa cung, là bạch mã, kèm theo tiếng vó ngựa thanh thúy.

“Giá! Giá!”

Vệ sĩ đánh xe chỉ mặc trang phục của phu xe tầm thường, ánh mắt lại vô cùng nhạy bén, chính là ảnh vệ Lý Lăng của Thái Bình. Hắn nhìn có vẻ nhàn hạ thoải mái giục con ngựa, kỳ thật vẫn luôn chú ý gió thổi cỏ lay hai bên sườn xe, dù sao thì hai vị chủ nhân trên xe đêm nay chính là ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện.

Quang ảnh sáng ngời từ ngọn đèn dừng bên sườn mặt của Uyển Nhi, chỉ thấy thần sắc của nàng cực kỳ nghiêm túc, khi thì nhíu mày, khi thì thả lỏng mi tâm, tay cầm bút lông, viết viết vẽ vẽ gì đó lên sổ nhỏ.

“Mực.”

“Đây.”

Thái Bình kịp thời đưa nghiên mực đến gần, lẳng lặng mỉm cười mà ngắm nhìn Uyển Nhi, phảng phất như đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất của thế gian này.

Uyển Nhi chấm chấm mực, nhưng cũng không lập tức viết tiếp, nàng giương mắt đón nhận ánh mắt của Thái Bình, mặc dù hai người đã không còn bộ dáng niên thiếu, nhưng đã qua năm này tháng nọ, thâm tình trong đáy mắt Thái Bình càng ngày càng đậm, mỗi lần nhìn nhau, luôn có thể làm con tim Uyển Nhi cũng trở nên ấm áp.

“Bệ hạ chỉ ngồi nhìn thôi sao?”

Thái Bình gật đầu: “Chiêu Nghi làm quốc sự, trẫm làm việc tư, ai làm việc nấy.”

“Vậy thì không được.” Uyển Nhi đưa quyển sổ nhỏ qua, thuận thế tiếp nhận nghiên mực trong tay Thái Bình, đặt qua bên cạnh cùng với bút lông, “Bệ hạ cũng nên nhìn qua danh sách này đi.”

Thái Bình tiếp nhận danh sách, chỉ thấy hơn phân nửa tên họ đều có chữ nhỏ chú thích bên dưới, Giáp Ất Bính Đinh, kèm đủ lời bình. Nàng không khỏi nhớ tới kỳ thi mùa Xuân mỗi năm, bộ dáng Uyển Nhi phụng chỉ phê bình đánh giá văn chương của sĩ tử trong thiên hạ, không khỏi khẽ cười.

“Hành quyển của những người này ta đã nhìn qua, đợi kỳ thi mùa Xuân đến, còn phải đánh giá thêm……”

“Giáp Thượng.”

Thái Bình khép danh sách lại, lẳng lặng nhìn Uyển Nhi mà khen ngợi.

Uyển Nhi nhịn cười, biết rõ còn hỏi: “Người nào là Giáp Thượng?”

“Tất nhiên là Thượng Quan Chiêu Nghi của trẫm rồi.” Thái Bình khẽ vuốt chóp mũi của Uyển Nhi, thuận thế nắm lấy tay nàng ấy, dịu dàng nói tiếp, “Những lão thần đó cho rằng nàng làm hậu phi, liền không thể “đào lý mãn thiên hạ”, trẫm càng không làm cho bọn họ toại nguyện, càng muốn để nàng mỗi ba năm chủ trì kỳ thi mùa Xuân một lần.”

Uyển Nhi tất nhiên biết tâm ý của Thái Bình, ngày đó nàng lui về hậu cung, cũng chỉ là kế sách tạm thời của Thái Bình để bảo vệ nàng. Có một số việc không thể nôn nóng, có những con đường cũng phải đi từng bước một thật vững, mới có thể đi đến cuối cùng.

“Thái Bình.”

“Hửm?”

Uyển Nhi nắm lại tay Thái Bình: “Chậm rãi thôi.”

“Có nàng đi cùng, cái gì ta cũng không sợ.” Trên mặt, trong mắt Thái Bình tràn đầy ý cười, nàng xác thật không nuốt lời, một đời này quân lâm thiên hạ, nàng có thể bảo hộ Uyển Nhi, cũng có thể che chở con đường của nàng cùng Uyển Nhi, tiếp tục vững bước.

Có chút lời nói, đã là trong lòng hiểu rõ mà không cần nói ra.

Uyển Nhi gật đầu, Thượng Nguyên năm nay không mang theo Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.

Thái Bình dường như biết nàng đang nghĩ gì: “Mỗi năm đều để các nàng ấy bồi hai ta qua Thượng Nguyên, cũng nên cho hai nàng ấy mừng ngày Tết Thượng Nguyên của chính mình, phải không?”

“Bệ hạ anh minh.”

Thái Bình đắc ý nhướng mày: “Lời này, nói hơi sớm đó.”

“À?” Uyển Nhi đã sớm phát hiện Thái Bình có ý đồ khác, năm nay cố ý không mang theo Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy, nhất định là đã chuẩn bị bất ngờ gì.

Thái Bình cũng không có ý định cho nàng biết ngay lúc này, liền không nói tiếp nữa.

Xe ngựa lại đi tiếp về trước một đoạn, cuối cùng ngừng lại. Lý Lăng nhảy xuống xe ngựa, mang ghế ở sau xe ngựa đến, chuẩn bị xong xuôi, cung kính ôm quyền: “Cung thỉnh quý nhân xuống xe.”

“Ừ.” Thái bình trầm ngâm, giơ tay nhấc màn xe lên, xuống xe ngựa trước Uyển Nhi một bước. Hôm nay nàng mặc viên khâm bào màu đỏ, đội khăn vấn, dù sao cũng là cải trang ra ngoài, cũng không tiện ăn mặc quá mức xa hoa, để tránh bị người khác chú ý. Sau khi nàng xuống xe đứng vững, mới xoay người đưa tay qua, Uyển Nhi đáp tay lên tay nàng, một tay khác nắm theo góc váy, từ trên xe ngựa đi xuống.

Hôm nay Uyển Nhi mặc một bộ váy nhu thắt ngực màu vàng nhạt, bên tóc mai cài một chiếc trâm hoa Hải Đường, vừa mới đứng vững, trên người liền nhiều thêm một chiếc áo choàng ấm áp.

Nàng mỉm cười âu yếm nhìn về phía người trong lòng đang thắt dây áo cho mình, người khác không biết chiếc áo choàng này có bao nhiêu ấm áp, nàng lại biết rõ. Áo choàng này nếu chỉ tùy ý gác ở một bên, mặc dù trong xe có lò sưởi, cũng sẽ không có độ ấm như vậy, hơn phân nửa là Thái Bình của nàng vẫn luôn lặng lẽ ôm vào ngực cùng bình giữ ấm, cho nên khi chiếc áo vừa khoác lên người, hơi ấm trên lưng thấm vào da thịt, xuyên đến nội tâm, có thể nào không động lòng vì một Thái Bình tận tâm như vậy?

Thái Bình mặc xong áo choàng cho Uyển Nhi, Lý Lăng đưa một chiếc áo choàng khác đến, nàng giũ ra rồi mặc lên, liền gấp không chờ nổi mà nắm tay dẫn Uyển Nhi vào phố phường.

“Đi! Ta mang nàng đến một nơi rất tuyệt!”

“Được.”

Uyển Nhi nắm chặt tay Thái Bình, mười ngón đan xen.

Lý Lăng cũng không lập tức đuổi theo, hắn giương mắt ra hiệu cho thuộc hạ trên tiểu lâu, những tên thuộc hạ liền bất động thanh sắc mà tản ra mọi nơi, âm thầm bảo hộ hai vị chủ nhân.

Lý Lăng mang xe ngựa đến một bên, sau khi bên kia có người tiếp nhận, liền mang một chiếc mặt nạ lên, ra vẻ du khách đi chơi Thượng Nguyên, cũng đi vào trong đám người, đi theo sau chủ nhân năm bước, cẩn thận bảo vệ.

“Nàng nhìn bên đó đi, có một con mèo nhỏ kìa!” Thái Bình chỉ chỉ một chú mèo con đang lười biếng nằm dài trên mái.

Uyển Nhi giương mắt nhìn đến, dư quang vẫn còn lưu luyến trên người Thái Bình. Mèo con thì có đáng yêu đó, nhưng nào có đẹp bằng người trong lòng ngay bên cạnh?

“Chính là nơi này!” Thái Bình hưng phấn mang Uyển Nhi vào tửu lâu.

Chủ quán đi đến đón, Thái Bình chỉ giơ ngọc bội lên, chủ quán liền cung thỉnh hai người lên lầu hai, đi vào phòng riêng trong góc.

Thái Bình cùng Uyển Nhi ngồi xuống bên kỷ án, vài Hồ cơ liền bưng mâm ngọc dọn thức ăn lên, cuối cùng đặt xuống một bình Bồ Đào Mỹ Tửu đã hâm nóng, liền biết điều mà rời khỏi phòng, đóng chặt cửa nhỏ.

Tiếng ồn ầm ĩ ở gian ngoài đã vơi đi không ít.

Thái Bình tự tay rót cho Uyển Nhi một ly rượu: “Một ly này, kính Chiêu Nghi.”

Uyển Nhi nâng ly đáp lễ: “Cũng kính bệ hạ.”

Ly rượu làm từ bạch ngọc khẽ chạm, phát ra một tiếng vang thanh thúy, hai người liền ngửa đầu uống cạn ly bồ đào mỹ tửu.

Nước rượu thuần ngọt, thấm vào cổ họng, sưởi ấm tim gan.

Lúc này Uyển Nhi nhấc bình rượu lên, rót đầy cho cả hai: “Một ly này, kính Thái Bình.”

Thái Bình ngầm hiểu, lại chạm ly cùng Uyển Nhi: “Cũng kính Uyển Nhi.”

Hai người lại uống.

Đến ly thứ ba, Thái Bình chỉ rót đầy, cũng không vội vã nói kính.

Uyển Nhi cố ý hỏi: “Thượng Nguyên năm nay chỉ kính hai ly thôi sao?”

“Cũng không phải.” Thái Bình cầm lấy hai ly rượu, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Uyển Nhi, lại đây.”

Nhìn thấy thần sắc nàng ấy kích động, Uyển Nhi vô cùng tò mò, liền đứng dậy đi đến bên cạnh Thái Bình, nhìn theo tầm mắt của nàng ấy —— phía dưới là phố xá náo nhiệt nhất ở Thần Đô, cũng là địa phương mà thương nhân từ các nơi thích nhất. Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, người bán rong ra sức hô to, gánh xiếc cũng dùng hết tất cả thủ thuật để biểu diễn, thỉnh thoảng có hài đồng đốt pháo hoa bay lên màn trời, cùng với pháo hoa do triều đình bắn làm nổi bật nhau lên.

Tuy rằng náo nhiệt, nhưng hàng năm vẫn đều như thế, cũng không có địa phương nào đặc biệt.

“Đến rồi.”

Nghe thấy thanh âm của Thái Bình, Uyển Nhi phát hiện sâu trong náo nhiệt có một hình bóng quen thuộc ——

“Đông Tầm!”

Chìm trong ánh sáng, Đông Tầm mặc một bộ váy nhu thắt ngực màu xanh lơ, mang theo bảy, tám nữ tử độ tuổi thanh xuân đi trên đường phố, vừa đi, vừa từ tốn nói: “Thần Đô phồn hoa, hi vọng thịnh thế……” Thanh âm của nàng hơi ngập ngừng, nhìn về phía toà hoàng thành, đó là nơi mà cả đời này nàng ngóng trông, cũng là địa phương nóng bỏng trong trái tim nàng.

“Phu tử, phu tử?”

Các cô nương cảm thấy Đông Tầm ngơ ngẩn, có người nhẹ nhàng nhắc nhở: “Người làm sao vậy?”

Hốc mắt Đông Tầm hơi nóng lên, nhàn nhạt nói: “Các ngươi có biết, rất nhiều năm trước, nữ tử ra ngoài cần phải đội mũ có mạng che?”

“Vì sao?”

“Bởi vì là nữ tử.”

Đông Tầm chỉ trả lời vô cùng đơn giản, nàng biết Đại Đường có ngày hôm nay, tuyệt đối không phải công lao của một mình Võ Hoàng năm đó, mà còn có hai người bên trong toà hoàng thành kia, còn có cả muôn vàn nữ phu tử tại nữ tử tư thục, thậm chí…… Đáy mắt nàng rưng rưng, lại cũng có ý cười, nàng sờ sờ gáy tiểu cô nương ở gần nhất: “Sau này có các ngươi, chắc chắn càng ngày càng tốt đẹp.”

Giống như Thượng Quan phu tử đã từng nói.

Chẳng sợ chỉ có một nữ học sinh, chẳng sợ chỉ có một vị nữ phu tử, chỉ cần cố gắng không ngừng, luôn có thể một truyền hai, hai truyền bốn, bốn truyền tám, cuối cùng “đào lý mãn thiên hạ”.

“Chúng ta cũng có thể tham gia kỳ thi mùa Xuân sao?”

Đông Tầm chuyển mắt nhìn về phía học sinh vừa lên tiếng hỏi, đôi mắt hơi ẩm ướt: “Sẽ.”

“Vậy chẳng phải là……”

Nàng ta không dám nói ra, ít nhất vào giờ này khắc này, niệm tưởng như vậy tóm lại vẫn là lớn mật.

Nhưng vì sao nữ tử lại không thể lớn mật chứ?

“Phong vương bái tướng, không phải ta thì là ai?”

Đông Tầm vỗ vỗ bả vai của đứa nhỏ, có vài lời nói không cần phải nói rõ, chỉ cần truyền lại cho người kế thừa, một thế hệ tiếp một thế hệ, rồi sẽ có một ngày có thể nghênh đón thịnh thế chân chính. Giống như năm đó có Võ Hoàng, hôm nay có Thái Bình cùng Uyển Nhi, ngày sau có lẽ là Trường An, lại đến ngày đó sẽ là ngươi và ta.

Nàng chỉ cười cười, lại mong mỏi liếc mắt về phía toà hoàng thành, rồi mang những học sinh này đi vào sâu trong biển người, cho đến khi không còn bóng dáng.

Đôi mắt Uyển Nhi nóng lên, nghẹn ngào khẽ hỏi: “Thượng Nguyên mỗi năm, nàng ấy đều sẽ trở về?”

“Ừm.” Thái bình trả lời đúng sự thật, “Nàng ấy sẽ đến, từ xa xa ngoài cung mà ngóng nhìn nàng, sau đó mang theo học sinh của nàng ấy du học khắp thiên hạ, tiếp tục con đường của nàng.”

Trong mắt Uyển Nhi lấp lánh ánh nước, nàng lại cười một cách cực kỳ hãnh diện: “Nàng ấy là học sinh giỏi nhất của ta.”

“Các nàng ấy cũng sẽ là học sinh giỏi nhất của nàng.” Thái Bình đưa ly rượu cho Uyển Nhi, “Kính “đào lý mãn thiên hạ”, kính các nàng của một ngày nào đó.”

Uyển Nhi rưng rưng cười khẽ, tiếp nhận ly rượu, cùng Thái Bình chạm ly. Nàng có chút kích động, nước rượu trượt xuống cổ họng, cảm thấy máu của chính mình đều đang sôi trào.

Đợi nàng cùng Thái Bình uống hết, nàng lại lần nữa nhìn về phía biển người nơi Đông Tầm rời đi, đó là vô số ngọn lửa nhỏ, luôn có một ngày, sẽ bốc cháy thành một biển lửa ngập trời, vô số hoàng điểu sẽ niết bàn, làm thiên hạ phải kinh diễm.

“Nàng ấy là Đông Tầm.” Uyển Nhi sẽ vĩnh viễn nhớ rõ, Đại Đường từng có một ngọn lửa nóng rực bùng cháy, nàng ấy tên là Đông Tầm.

Thái Bình thâm tình nhìn nàng, nhiệt liệt mở miệng: “Thiên niên vạn tuế, cũng sẽ nhớ rõ nàng.”

“Là nhớ rõ chúng ta.” Uyển Nhi sửa lại.

Thái Bình mỉm cười, đáy mắt cũng có lệ quang vụn vặt. Nàng biết “chúng ta” trong miệng Uyển Nhi không chỉ là nàng cùng nàng ấy, mà còn có nữ tử khắp thiên hạ.

“Cũng sẽ nhớ rõ Võ Hoàng bệ hạ.”

“Vậy thì kính a nương.”

“Được, kính a nương.”

Năm tháng ung dung chảy, nhân sinh còn rất dài, con đường này, đi chậm rãi, nhưng vững vàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.