Uyển Nhi vốn định dùng hai tay tiếp con diều, lúc này mới phát hiện tay trái của nàng còn bị Thái Bình gắt gao nắm chặt, nàng hơi hơi dùng sức, muốn tránh thoát khỏi tay Thái Bình. 
Thái Bình nhẫn cười, buông lỏng tay ra, tùy ý nàng ấy rút tay về, thuận thế đem con diều đưa qua. 
"Xuân Hạ." Thái Bình bất động thanh sắc mà gọi một tiếng. 
Xuân Hạ chạy lại gần, cúi đầu nói: "Nô tỳ ở đây." 
"Đi, cùng bổn cung đi vào lấy trục dây!" Thái Bình thuận tay dắt lấy tay Xuân Hạ, làm Xuân Hạ sợ tới mức nháy mắt sắc mặt trắng bệch, tránh cũng không được, không tránh cũng không được. 
"Điện hạ......" 
"Câm miệng!" 
Thái Bình cười khẽ, lôi kéo nàng ta chạy nhanh vào điện Thiên Thu. 
Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, ngơ ngẩn mà nhìn theo bóng dáng Thái Bình, lẩm bẩm nói: "Thì ra......" Thì ra là nàng suy nghĩ nhiều, lúc này Thái Bình ngây thơ vô tư, có đôi khi cao hứng, sẽ thích lôi kéo cung tì cùng nhau vui đùa ầm ĩ. 
Lòng bàn tay nàng còn dư lại hơi ấm của Thái Bình. 
Uyển Nhi cay đắng cười cười, đời này chỉ vừa mới gặp, năm tháng sau này nàng chỉ cần bồi nàng ấy là tốt rồi. 
Còn muốn...... Trêu chọc nàng ấy sao? 
Đáy lòng bỗng dưng hiện lên ý niệm này, nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp. Nếu nàng không trêu chọc nàng ấy, nàng chỉ cần đứng ở nơi xa, dùng năng lực của chính mình âm thầm bảo hộ Thái Bình, Thái Bình có lẽ có thể rời xa trung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679373/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.