Đêm nay là đêm đầu tiên Uyển Nhi ngủ lại điện Thiên Thu, cũng là hai người sau một đời cửu biệt trùng phùng. 
Uyển Nhi trằn trọc trên giường, nhất thời không thể ngủ được. Đã nhiều ngày phát sinh nhiều chuyện, giống như đời trước, rồi lại không giống đời trước. Đặc biệt là Thái Bình, rõ ràng vẫn là nàng ấy, nhưng mơ hồ lại có cảm giác nàng ấy không quá giống như trong trí nhớ của nàng. 
"Cô cô! Cô cô!" 
Ngày thường ở điện Thiên Thu, ban đêm cực kỳ an tĩnh, nhưng từ khi Lý Đán đem bồ câu trắng đưa tới, buổi tối thỉnh thoảng Cô Cô lại ở trong lồng kêu lên vài tiếng. 
Uyển Nhi khoác thêm xiêm y, dù sao trong một lát cũng không ngủ được, chẳng bằng ra ngoài cho Cô Cô ăn mấy hạt kê. Nàng nhẹ nhàng mở cửa điện ra, nhóm cung tì trực đêm hành lễ với nàng, lại thấy nàng ra hiệu không cần nói chuyện, nhịn xuống câu sau "Tài tử muốn đi đâu?" 
Ánh trăng từ mái hiên nghiêng nghiêng chiếu xuống đình, Uyển Nhi dẫm lên ánh trăng một đường đi đến bên lồng bồ câu, lấy một ít hạt từ trong túi gạo kê, một hạt một hạt thả vào máng ăn, nhìn Cô Cô ăn một hạt lại một hạt. 
Đời trước Lý Đán cùng nàng thư từ qua lại, dựa vào chính chú chim bồ câu trắng này. Với Lý Đán mà nói, bồ câu trắng là nơi ký thác tự do, còn với Uyển Nhi mà nói, bồ câu trắng này mang theo tin tức của Thái Bình ở ngoài cung. 
Nếu không có chuyện trọng đại, bên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679365/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.