Chạng vang tối, cơn mưa rào tạm ngưng. Mây đen trên trời đè lên một góc mái cung, như đang ấp ủ cho một trận mưa đêm rả rích kéo dài. 
Bùi thị mang theo các cung nhân đi thắp đèn cung đình, chiếu sáng toàn bộ đại điện. 
Võ Hậu khoác một chiếc áo choàng, lỗi lạc đứng ở trước cửa điện, nhìn về Minh Đường đang được xây dựng nơi xa. Mặc dù trời mưa, nhóm công nhân bên kia vẫn hối hả đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm trễ đại điển tế trời của Thần Hoàng. 
“Thái Hậu, gian ngoài có gió mát.” Bùi thị ôm một chiếc bình giữ ấm tới, dâng cho Võ Hậu. 
Võ Hậu nhận lấy, ôm vào trong ngực, lại không có ý đi vào trong cung điện. Ánh mắt nàng xa xăm, đầy phức tạp, khẽ lẩm bẩm: “Trên đời này không có gì đẹp cả đôi đường, muốn có cái gì, phải bỏ được cái gì.” 
Bùi thị đi theo bên cạnh Võ Hậu nhiều năm, tuy không thông tuệ như Uyển Nhi hay Xá Địch thị, nhưng cũng không phải người ngu dốt. Nàng nghe ra ý tứ trong câu nói của Võ Hậu, ôn thanh nói: “Điện hạ sẽ hiểu rõ.” 
“Nàng sẽ hiểu, nhưng cũng sẽ oán trách a nương như ta.” Võ Hậu hơi hơi mỉm cười, tươi cười đầy tang thương, “Nhưng đã đi đến một bước này, ai cũng thể không quay đầu.” 
Bùi thị không đáp, nhìn theo ánh mắt của Võ Hậu về phía ngoài điện, dư quang hơi chếch, liền nhìn thấy Uyển Nhi đang bước nhanh đến bên này. 
“Thái Hậu, Uyển Nhi đã trở lại.” 
Võ Hậu không nghĩ Uyển 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679149/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.