Đã mấy ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn như thường. 
Võ Hoàng khát cầu hiền sĩ, cho nên cực kỳ coi trọng khoa cử lần này. Người dự thi đều muốn vào Vạn Tượng Thần Cung để chiêm ngưỡng sự uy nghiêm của Minh Đường, nhân số năm nay còn nhiều hơn gấp ba so với năm vừa rồi. Thái Bình cứ cân nhắc mãi, muốn dời đình dự thi đến bên ngoài cầu Thiên Tân, thứ nhất, Võ Hoàng có thể đích thân tới nghe các sĩ tử tranh luận; thứ hai, có thể thể hiện khoa cử công bằng liêm chính, năm sau sẽ có càng nhiều sĩ tử hàn môn dự thi; thứ ba, chỉ cần Vũ Lâm Quân để bảo hộ Võ Hoàng là được, không cần mất công bố trí phòng vệ. 
Võ Hoàng thấy tấu chương này của Thái Bình, không khỏi bật cười, khen ngợi: “Nha đầu này tiến bộ không ít.” 
Bùi thị cười nói: “Điện hạ đã sớm không còn là nha đầu.” 
Võ Hoàng ngầm hiểu mà cười, lại nói: “Ở trong lòng trẫm, nàng vĩnh viễn là nha đầu.” Nói xong, nàng nhấc bút son, viết hai chữ “Chuẩn tấu” lên tấu chương của Thái Bình, đưa cho Uyển Nhi túc trực hôm nay, “Đi đưa cho Thái Bình, lập tức chấp hành.” 
Uyển Nhi lĩnh mệnh, tiếp nhận tấu chương liền đi đến phủ công chúa. 
Chờ Uyển Nhi rời đi, Võ Hoàng hỏi Bùi thị, “Nhiều ngày nay Ngụy Vương đang làm cái gì?” 
Bùi thị vẫn luôn giúp Võ Hoàng xử lý mật tấu, đáp đúng sự thật: “Từ sau khi Lương Vương chịu đánh, đã nhiều ngày Ngụy Vương sau khi lâm triều, liền ở trong phủ nghe 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-dinh/2679090/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.