Vùng Lũng Tây, núi non chằng chịt, đặc biệt là khi đêm đến, núi sâu cùng màn trời âm trầm dung hoà vào nhau, đặc biệt là sâu trong rừng, liếc mắt một cái nhìn lại đều là đen nhánh.
Có một miếu thờ ẩn sâu trong núi, nhóm người này đã ở lại trong miếu thờ hơn nửa tháng.
Bên trong chính điện của miếu thờ, ngọn lửa được đốt cháy, củi lửa tí tách vang lên.
Lý Long Cơ cùng hơn mười võ sĩ thiếu niên ngồi trên mặt đất vây quanh ngọn lửa, toàn bộ miếu thờ yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng củi lửa nổ lách tách. Đã nhiều ngày trời trong, tuyết đọng trong núi đã tan ra hơn phân nửa, nhưng nửa đêm gió vẫn lạnh đến phát run.
Lý Long Cơ gom lại áo choàng, chỉ cảm thấy hơi lạnh đánh vào người. Hắn thỉnh thoảng nôn nóng nhìn nhìn ra ngoài miếu, chờ đợi tin tức mà hắn trông ngóng đã lâu.
“Chúng ta còn phải trốn trong núi bao lâu?” Thiếu niên lặng im hồi lâu cuối cùng nhịn không được đã mở miệng.
Ánh mắt Lý Long Cơ trầm xuống, khàn khàn nói: “Chờ một chút.”
“Quận vương rốt cuộc đang đợi cái gì?” Thiếu niên chỉ muốn một đáp án.
Ánh mắt Lý Long Cơ dừng trên mặt hắn, hơi hơi hé miệng, cuối cùng lựa chọn nuốt xuống những lời giải thích. Cô cô Thái Bình quyền thế ngập trời, những năm gần đây thế nhưng không có một người dâng thư xin lập Hoàng Thái Nữ, thế nhân đều nói nàng cẩn thận trấn quốc, không tranh không đoạt, nhưng Lý Long Cơ không tin, nữ nhân này không có nửa điểm dã tâm.
Năm đó phụ thân Lý Đán chịu một kích thua quá thảm, liên lụy làm hắn căn bản không có tư cách kế thừa ngôi vị. Nếu hắn muốn ngồi lên long ỷ, nhất định phải dùng kế rút củi dưới đáy nồi, lấy tôn nghiêm của nam nhân thiên hạ làm lưỡi đao, phá hỏng khả năng kế thừa ngôi vị của cô cô trước.
Mẫu thân không phải là Hoàng Thái Nữ, nhi tử Sùng Mậu sẽ không được danh chính ngôn thuận làm Hoàng Thái Tôn.
Cô cô có quyền thế càng lớn, các nam nhân liền càng kiêng kị nàng. Võ Hoàng đã làm hoàng đế mười năm, các nam nhân đã lễ bái một nữ nhân mười năm, bọn họ nhất định không thể chịu đựng lại phải dập đầu trước một nữ nhân khác mấy chục năm.
Tuy rằng Lư Lăng Vương ngu dốt, không được lòng của thần tử, nhưng dù sao hắn cũng là đích tử duy nhất còn lại dưới gối Võ Hoàng. Nếu hắn xảy ra chuyện trên đường hồi kinh, người được lợi lớn nhất chính là Thái Bình, người bị hiềm nghi lớn nhất cũng chỉ có thể là Thái Bình.
Nếu có thể giết Lư Lăng Vương cùng Lý Trọng Nhuận, tương đương một mũi tên trúng hai con nhạn, nhổ bỏ hai chướng ngại vật, lại hướng toàn bộ dư luận của thiên hạ về phía cô cô.
Thủ hạ của Lý Long Cơ phần lớn là võ sĩ thiếu niên, cũng không có thực quyền. Nếu hắn có thể dùng cái giá nhỏ nhất, đổi lấy hồi báo lớn nhất, ván thứ nhất này hắn đã đại thắng. Cho nên Lý Long Cơ chọn vài tử sĩ, đến Phòng Châu mai phục, tìm cơ hội xuống tay. Trên người mỗi người đều có một tờ giấy, nội dung trong tờ giấy giống nhau như đúc, chữ viết cũng là thành quả mấy tháng qua Lý Long Cơ phỏng theo chữ viết của Thái Bình.
Chỉ cần Lư Lăng Vương bị ám sát, mặc kệ là ở trên đường, hay là ở Phòng Châu, không có ai sẽ đặt hiềm nghi lên người Lý Long Cơ. Bước đầu tiên chỉ cần thành công, mặc kệ kết quả như thế nào, hắn liền tiếp tục bước thứ hai ngay sau đó, làm bộ bị ám sát trốn vào núi rừng, chờ đợi Thần Đô bên kia truyền đến tin tức.
Hắn cũng là người bị hại, tương đương là bổ Thái Bình thêm một đao, cũng tương đương cho Võ Hoàng một lựa chọn.
Muốn ổn định giang sơn, nhất định phải từ bỏ Thái Bình.
Muốn che chở Thái Bình, liền sẽ mất sạch nhân tâm.
Với hiểu biết của Lý Long Cơ về Võ Hoàng, hắn biết tổ mẫu có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu tham luyến quyền thế, hắn chắc chắn Võ Hoàng nhất định sẽ từ bỏ Thái Bình.
Chỉ cần cô cô ngã xuống, hắn liền có thể mang vết thương chồng chất xuất hiện trước mặt người khác.
Đến lúc đó, Lý Trọng Tuấn là thứ tử, hắn là thứ tử, Võ Sùng Mậu cũng không tính là đích tử, chỉ cần hắn có thể trong lúc túc trực bên linh cữu làm ra được chuyện gì thiết thực, liền có thể từng bước một thu hoạch nhân tâm, một lần nữa trở lại trong tầm mắt của đám cựu thần Lý Đường.
Tuổi tác của Võ Hoàng đã cao, đã là lão phụ nhân gần đất xa trời.
Chỉ cần nàng chết, các triều thần liền sẽ bàn bạc lập tân quân, nếu đều không phải là đích tử, theo lệ hẳn là lập người lớn nhất. Vừa lúc, Lý Long Cơ chính là hoàng tôn Lý Đường lớn tuổi nhất trong số ba người.
Lý Long Cơ vốn dĩ cho rằng ngày này phải đợi rất lâu, nhưng không nghĩ tới Võ Hoàng thế nhưng lại lặng lẽ phái Võ Du Kỵ đến Phòng Châu tiếp một nhà Lư Lăng Vương trở về Thần Đô. Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một, khi Lý Long Cơ nghe thấy tin tức này, cầm lòng không đậu mà vỗ tay cười to một trận.
Khi tin tức ám sát thành công truyền đến, tuy rằng người chết chính là Vi thị cùng Lý Trọng Nhuận, nhưng đối với Lý Long Cơ mà nói đã xem như đại thắng một ván.
“Có tin tức!” Bỗng nhiên, một thiếu niên vội vã chạy từ ngoài miếu thờ vào, ngắt ngang suy nghĩ của Lý Long Cơ.
Lý Long Cơ nôn nóng hỏi: “Bên Thần Đô như thế nào?”
“Vào…… Vào ngục!” Thiếu niên hoãn lại một hơi, lúc này mới lấy lại hơi thở bình thường, tiếp tục nói: “Võ Hoàng tra được mật tin, dưới sự giận dữ, bắt công chúa giam vào thiên lao!”
“Ha ha! Rất tốt!” Lý Long Cơ cuối cùng đã chờ được một ngày này, quả nhiên tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Thiếu niên mới vừa rồi vẫn luôn hỏi chuyện nhỏ giọng chen vào nói, “Quận vương, chúng ta có thể không cần trốn ở chỗ này nữa?”
Ý cười trên mặt Lý Long Cơ hơi cương lại, lắc đầu nói: “Không! Cần phải tiếp tục che giấu.”
“Vì sao?” Thiếu niên không hiểu.
Lý Long Cơ nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn, nghiêm túc nói: “Đại cục chưa định, hiện nay đi ra ngoài thì phần thắng chỉ có ba phần, chờ đến sau khi cô cô đền tội, chúng ta lại ra khỏi núi, khi đó phần thắng sẽ là chín phần!”
Thiếu niên cái hiểu cái không, “À.”
“Đừng nóng vội, nếu bổn vương thành nghiệp lớn, nhất định sẽ không quên công tương trợ của chư vị!” Nói xong, Lý Long Cơ cực kỳ thành kính mà nhất bái với chư vị, “Đến lúc đó, phong vương bái tướng, bổn vương cũng sẽ không quên một ai!”
Các thiếu niên nghe thấy những lời này của Lý Long Cơ, tức khắc kích động. Với bản lĩnh của bọn họ, muốn phong vương bái tướng chỉ là mơ mộng hão huyền, nhưng leo lên Lý Long Cơ, liền tương đương bước lên một lối tắt. Cái gọi là cầu phú quý trong hung hiểm, bọn họ vốn chính là tâm tính của kẻ đánh bạc, tự nhiên nguyện ý theo Lý Long Cơ đánh cuộc một phen.
Huống hồ, có câu nói của Lý Long Cơ chọc vào cõi lòng của bọn họ —— chúng ta đường đường là nam nhi bảy thước, sao có thể hết quỳ rồi lạy trước một nữ tử, mấy chục năm không đứng dậy nổi!
Nữ Hoàng Đại Chu tại vị mười năm, nữ tử có thể đến tư thục đọc sách, các nàng hiểu biết càng nhiều, liền càng dễ dàng suy nghĩ lại. Hôm nay hỏi vì sao nam nhi đọc sách thì không thể xuống ruộng trồng trọt, ngày mai lại hỏi vì sao nữ tử xuất giá thì phải tòng phu tòng tử một đời? Thậm chí, hiện giờ hôn lễ có rất nhiều hành lễ đều là nam nhi quỳ lạy, nữ tử hơi bái, rất có bóng dáng nữ tôn nam ti. Bọn họ đi ở đầu đường, luôn có thể nhìn thấy nữ tử không mang mũ mạng, hiên ngang cưỡi ngựa chạy qua phố, đây là làm càn đến mức nào!
Cứ thế mãi, bọn họ sợ hãi sẽ có một ngày nữ tử có thể vào triều làm quan, chiếm quyền lên tiếng trên triều đình của bọn họ. Không! Nói chính xác, chuyện này đang phát sinh rồi.
Nội xá nhân Thượng Quan Uyển Nhi rõ ràng chỉ là nội quan, lại lấy hàm ngũ phẩm đứng thẳng dẫn đầu bách quan. Khi triều đình bàn luận chính sự, khi cho lời bình kỳ thi mùa Xuân, khi các bang tới triều bái, khi diễn ra đại điển tế thiên, luôn có thể nhìn thấy thân ảnh của nữ quan này. Như vậy cũng liền thôi, trong triều lại có không ít quan viên leo lên nàng nhiều năm, nàng ta đã có thế lực không nhỏ ở trong triều, sau lưng còn có một ban nữ quan cung kính nhận lệnh, nghiễm nhiên đã giống như Tể Tướng.
Ngũ phẩm thì như thế nào? Đại nhân nhị phẩm, tam phẩm có thấy nàng ta, cũng phải khách khách khí khí mà gọi nàng ta một tiếng “Thượng Quan đại nhân”.
Thời đại như vậy, lộ ra hương vị son phấn của nữ nhi, thậm chí ẩn ẩn còn có thể thấy được hình dáng thịnh thế.
Nữ nhân sao có thể thống trị một thịnh thế?! Bọn họ không tin, cũng không muốn tin, càng sẽ không mặc kệ ngày đó chân chính xuất hiện.
Cho nên, Lý Long Cơ lựa chọn con đường này, lấy kiêng kị của nam nhi thiên hạ làm mồi câu, tập kết thế lực. Hắn muốn khôi phục Đại Đường, cũng muốn khôi phục chế độ nam quyền chính thống, để Võ Chu đi lệch mười năm một lần nữa trở lại chính đạo.
Hơi thở nguy hiểm này kỳ thật Võ Hoàng đã sớm ngửi thấy.
Thanh trừ ác quan tuy có thể làm nhân tâm thoả mãn, lại tương đương chém mất uy hiếp của nàng đối với nam tử thiên hạ. Tuy hiện giờ xem như quân tử khắp cả triều, nhưng nàng biết những người này nhất định sẽ không để nàng giao giang sơn đến tay Thái Bình.
Thái Bình muốn quân lâm thiên hạ, một bước này khó như lên trời.
Các triều thần có thể cho phép Võ Hoàng bỏ qua không lập nhi tử, phá lệ lập một Hoàng Thái Tôn, lại tuyệt đối không cho phép Võ Hoàng phá lệ lập một Hoàng Thái Nữ.
Mấy trăm năm này, nữ tử chưa từng được quyền kế thừa, luật cũ này một khi bị đánh vỡ, liền tương đương nghiêng trời lệch đất. Bọn họ đã chịu đựng nữ tử có thể đọc sách biết chữ, nhưng một bước này bọn họ tuyệt đối sẽ không làm.
Võ Hoàng hạ chỉ bắt giữ Thái Bình vào thiên lao, tấu chương xuất hiện rất nhiều ngôn từ hãm hại công chúa. Chuyện tới bây giờ, chỉ có Thái Bình qua đời, mới có thể làm cho bọn họ an tâm.
Cho dù bọn họ biết Thái Bình có tài cán cùng dân vọng, bọn họ cũng muốn công chúa phải chết bởi vì bản án này.
Võ Hoàng đã không muốn nhìn thấy mấy tấu chương này nữa, “Uyển Nhi, đều lấy ra hết cho trẫm, mang đi thiêu!”
“Bệ hạ không cần như thế.” Bất luận là một đời này, hay là đời trước, Uyển Nhi đã sớm quen nhìn sắc mặt những người đó, dịu dàng khuyên nhủ: “Những tấu chương này đối với điện hạ mà nói, chưa chắc là chuyện xấu.”
Ánh mắt Võ Hoàng hơi sáng lên, “Sao?”
“Điện hạ phản kích cần đến đồ đao, những tấu chương này chính là đồ đao tốt nhất của điện hạ.” Uyển Nhi chỉ ra.
Khoé miệng Võ Hoàng hơi cong lên, bừng tỉnh hiểu ý cười, “Nghe ngữ khí này của Uyển Nhi, xem ra bên Thái Bình có manh mối?”
“Sáng nay nhận được bồ câu đưa thư của điện hạ, sau khi nàng cải trang đến hoàng lăng, đã nhiều ngày tra được chứng cứ chứng minh Lâm Tri Vương mượn đọc thư tay của điện hạ nhiều lần, còn thăm dò rõ ràng thân phận của mười mấy thiếu niên đi theo Lâm Tri Vương cùng nhau mất tích.” Uyển Nhi trần tình đúng sự thật.
Võ Hoàng mỉm cười nhìn về phía Bùi thị ở một bên, “Bùi thị, nghe thấy không? Chuẩn bị rượu độc, lập tức đưa vào thiên lao.” Nàng đặt thế thân vào thiên lao nhiều ngày, chính là chờ một ngày này.
Bùi thị lĩnh mệnh, lập tức hành động.
Võ Hoàng nhìn Bùi thị đi xa, tươi cười của nàng trở nên lạnh lẽo, “Chờ tiểu súc sinh kia trở về, Uyển Nhi ngươi cũng đưa một bình rượu cho hắn.” Võ Hoàng cũng từng thật tình thật lòng chiếu cố Lý Long Cơ, không nghĩ tới lại là nuôi dưỡng một con sói con sẽ quay lại cắn người.
Uyển Nhi góp lời, “Bệ hạ kỳ thật không cần như thế.”
“Thế nhân luôn nói trẫm tàn nhẫn, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha……” Võ Hoàng tự giễu cười khổ, “Nếu trẫm không làm đao phủ chân chính một lần, chẳng phải sẽ gánh ác danh vô ích một đời?”
Nàng tuyệt đối sẽ không để tay Thái Bình dính máu tươi của họ Lý, đồ đao này liền giao cho người a nương như nàng vung lên.
“Tiểu súc sinh kia nhất định sẽ đẩy sạch mọi chuyện không còn một mảnh.” Võ Hoàng nghĩ, tiểu súc sinh lần này rút củi dưới đáy nồi tàn nhẫn như thế, lòng dạ của hắn nhất định không thể khinh thường, “Hắn nhất định tính toán kỹ, cho dù trẫm có nắm được chứng cứ phạm tội của hắn, cũng phải nhớ đến huyết mạch Lý Đường trên người hắn, khoan hồng với hắn. Tựa như a Hiền lúc trước, mặc dù tạo phản, trẫm cũng sẽ không lấy mạng hắn.” Võ Hoàng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Nhưng trẫm vẫn là Thiên Tử của Đại Chu! Kẻ chạm vào nghịch lân của trẫm, phải giết! Đừng tưởng rằng trẫm già rồi, bọn họ liền có thể muốn làm gì thì làm! Trẫm muốn mượn máu của hắn, cho người trong thiên hạ nhìn thấy, vương tôn Lý Đường mà các ngươi tâm tâm niệm niệm, rốt cuộc là cái thứ gì! Trẫm phải cho người trong thiên hạ một tấm gương, luật lệ chính là luật lệ, vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân! Cho dù là tôn nhi trẫm tự tay nuôi lớn, chỉ cần phạm tội, trẫm cũng sẽ giết!”
Nàng cho thiên hạ thấy một quân vương sát phạt quyết đoán, để Thái Bình cho thiên hạ một Thiên Tử nhân ái. Chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng liền sẽ giúp Thái Bình tiếp tục vẽ nên con đường đế vương, hoàn thành hồng trang thịnh thế mà nàng chưa làm xong.
Uyển Nhi lẳng lặng nghe Võ Hoàng nói những lời này, nàng hiểu hết những ý nghĩa sâu xa mà Võ Hoàng còn không nói ra.
“Uyển Nhi.” Võ Hoàng bỗng nhiên khẽ gọi, nghiêng mặt nhìn về phía nàng.
Uyển Nhi thu lại tâm tình, cung kính nói: “Thần ở đây.” Võ Hoàng kinh qua biến cố này, già nua hơn trước rất nhiều. Tóc mai đã hoàn toàn trắng xoá, trên mặt cũng xuất hiện đầy rẫy nếp nhăn, mỗi một vết đều là năm tháng điêu khắc mà thành.
“Thân thể của trẫm ngày càng lụn bại.” Võ Hoàng không bao giờ thừa nhận sự thật này trước mặt người khác, chỉ cần nàng đi ra cửa điện, liền nhất định sẽ là Nữ Hoàng Đại Chu eo lưng thẳng tắp, tinh thần cao vạn thước.
Uyển Nhi sợ hãi, “Bệ hạ!”
Võ Hoàng cầm tay nàng, trịnh trọng nói: “Một lòng hai chủ nửa đời, cũng đã làm khó ngươi.” Vừa nói, tầm mắt nàng dừng trên mi tâm của Uyển Nhi, nàng nhớ rõ hoa ngân kia, “Thái Bình trọng tình, ngày sau ngươi phải khuyên nhủ nàng nhiều hơn.” Nói xong, nàng vỗ vỗ mu bàn tay Uyển Nhi, “Trấn Quốc Công Chúa có thể trọng tình, quân vương lại không thể.”
Uyển Nhi gật đầu thật mạnh, “Vâng.”
Võ Hoàng gằn từng chữ: “Quân vương, lui một bước chính là vực sâu vạn trượng, giang sơn, nếu nhường một tấc chính là mặc người xâu xé.” Nàng yên lặng nhìn Uyển Nhi, “Thái Bình của Võ Chiếu ta, nhất định có thể cho thiên hạ một thái bình thịnh thế. Chuyện trẫm có thể làm không còn nhiều lắm, dư lại liền giao cho Thái Bình, ngươi nhất định phải giúp đỡ nàng, đừng quên câu nói mà ngươi đã từng nói với trẫm.”
Sĩ vi tri kỷ giả tử.
Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Uyển Nhi nhớ rõ, giờ này khắc này lại có vài phần chua xót. Võ Hoàng trước mắt, là đế vương, cũng là mẫu thân, tình yêu của nàng từ trước đến nay đều không phải từng li từng tí, mà là trăm sông đổ về một biển, cuồn cuộn vô biên.
“Thần lĩnh mệnh!” Uyển Nhi hé miệng, chỉ còn lại nghẹn ngào.
Võ Hoàng lại cười, “Xem ra, những năm gần đây trẫm cũng không thua Thái Bình.”
Bất luận thời điểm nào, Võ Hoàng luôn là người hiếu thắng nhất. Có thể làm Uyển Nhi thành tâm cúi đầu xưng thần, một đời này nàng cũng coi như thuần được Sư Tử Thông này.
Võ Hoàng thấy Uyển Nhi lại muốn cúi đầu, trước một bước nắm cằm nàng, “Đây là chừng mực mà trẫm cho phép ngươi, ngươi là thần tử của Đại Chu, cũng là minh đăng của nữ tử thiên hạ.” Nàng tựa như lúc trước, hơi hơi nâng mặt Uyển Nhi lên, “Trẫm càng thích bộ dáng kiêu ngạo không chịu thuần phục của ngươi hơn.”
Uyển Nhi chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, “Thần ghi nhớ lời dạy bảo của bệ hạ hôm nay.”
“Ừ, nghiền mực, trẫm còn có rất nhiều chính vụ phải xử lý!” Võ Hoàng buông lỏng tay, mỉm cười: “Cũng không thể để thần tử bên ngoài cảm thấy trẫm già rồi, không phê nổi tấu chương.”
“Vâng.” Uyển Nhi đáp lời.
Kỳ thật Võ Hoàng cũng không biết, trong lòng Uyển Nhi chỉ có một quân vương, chính là Võ Chiếu. Võ Hoàng giống như là sao Bắc Cực trên cao, là tồn tại lộng lẫy nhất trên màn trời, cũng là nơi Uyển Nhi kính ngưỡng nhất.
Còn về Thái Bình, các nàng từ trước đến nay đều không phải là quân thần.
Các nàng trải qua hai đời sinh ly tử biệt, cho nên đời này càng hiểu quý trọng, không chút nghi ngờ, đã không thể dùng ngôn ngữ trên đời để hình dung các nàng rốt cuộc tính là gì, tựa như chữ “Người” mà Uyển Nhi đã dạy cho bọn nhỏ viết.
Một phiệt bên trái là Thái Bình, một nại bên phải là Uyển Nhi, thiếu một bên cũng không được, cùng sinh cùng tử…… “người” trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]