Đại tiểu thư không vui chút nào, Mục Hiểu Hiểu khiến cô tức tới mức không thèm nhìn nàng, trực tiếp tự đẩy xe lăn rời khỏi đó.
...
Mục Hiểu Hiểu cứ như vậy bị vứt bỏ ở chỗ ban đầu, sự bối rối tràn ngập như sắp trào ra ngoài.
Đại tiểu thư không cần phải trực tiếp như vậy chứ?
Thật sự ruồng bỏ nàng sao?
Bình thường bị đại tiểu thư ghét bỏ, chắc chắn sẽ cảm thấy không còn mặt mũi, bị tổn thương lòng tự trọng, nhất là những cô gái ở độ tuổi vẫn chưa ra trường như vậy, có ai không kiêu ngạo chứ, nói không chừng khóc xong cũng sẽ cuốn gói rời đi.
Nhưng Mục Hiểu Hiểu không giống những người bình thường, người bình thường có ai dám đề nghị cùng đại tiểu thư kết nghĩa chị em?
Mặc dù Mục Hiểu Hiểu bị từ chối rồi, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của đại tiểu thư ngang ngược rời đi, ngọn lửa của dục vọng chinh phục bừng bừng cháy lên trong lòng nàng.
Nàng biết, đại tiểu thư không phải kiểu người nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu như thật sự là như vậy, cô sẽ không đặc biệt tốt với bản thân như vậy.
Đại tiểu thư rất biết nhìn người, cô cần một người trong sáng chân thật.
Nàng bây giờ vẫn chưa nhận đứa em gái này, dù sao thì cũng mới hơn một tháng, khoảng thời gian tìm hiểu nhau quá ngắn, do nàng quá sơ suất, không cẩn thận.
Bị từ chối thì có sao?
Trên đời này còn có người mà Mục Hiểu Hiểu không thể chinh phục sao?
Nghĩ tới đây, Mục Hiểu Hiểu ngâm nga khúc hát, tràn đầy ý chí chiến đấu đi nấu cơm, hôm nay nàng làm cho đại tiểu thư món cá hấp, món này thanh mát vừa miệng, là kiểu mà đại tiểu thư thích, còn có rau cần tây, nấu canh cũng rất ngon.
Lòng đại tiểu thư vô cùng hỗn loạn và phức tạp.
Ngày hôm qua khi cô vừa nghe Mục Hiểu Hiểu nói muốn nhận cô làm chị, trái tim cô như được nâng cao lên, nhưng lại bị con người vô tâm đó giẫm đạp, vô cùng
phẫn nộ nhưng lại không thể hiện ra, chỉ dùng hai chữ "ghét bỏ" để bày tỏ sự tức giận.
Nhưng khi hết giận, vào khoảnh khắc quay người bỏ đi, cô lại không nỡ. Liệu Mục Hiểu Hiểu có bị hai chữ này của cô tổn thương không?
Liệu nàng có thực sự nghĩ rằng bản thân ghét bỏ nàng?
Thực sự cô không hề ghét bỏ nàng, chỉ là...
Lòng đại tiểu thư vẫn đang ở trên đỉnh của chiếc xe leo núi vẫn chưa xuống, phía sau, đã truyền tới âm thanh vui vẻ mà lả lướt của Mục Hiểu Hiểu nhắc chuẩn bị ăn cơm.
"Tôi không phải người tính cách tốt, nhưng hết lần này tới lần khác bỏ qua cho cô, do yêu thích đó, yê ei ei hêy!"
Tần Di:...
Nàng vui đến thế sao?
Nàng ngày ngày đều có niềm vui à?
Không phải rất vui sao?
Cơn gió chiều nhẹ thổi qua cửa sổ, làm rối mái tóc của Mục Hiểu Hiểu, nàng xếp gọi cá lại, bày ra đĩa, đặt vào trong lồng hấp, bắt đầu băm nhỏ tỏi.
Khẩu vị của đại tiểu thư, nàng đều nắm rõ, cuộc sống thường ngày, nàng cũng nắm rõ tám chín phần.
Mặc dù một tháng nay, đại tiểu thư không chắc có thể đứng lên, có thể nói chuyện, nhưng Mục Hiểu Hiểu rất có lòng tin, thành công nhận cô làm chị.
Bữa ăn này được làm vô cùng tận tâm, một mình cô bận rộn nửa tiếng mới gần xong.
Nàng đem các món ăn lên phòng khách, Mục Hiểu Hiểu còn đặc biệt bật đèn lên, khui chai rượu vang, trịnh trọng chúc mừng cô trở lại, cũng muốn giúp đại tiểu thư vui vẻ hơn chút.
Rửa tay sạch, Mục Hiểu Hiểu chuẩn bị lên gõ cửa tầng ba, nàng đứng ở cửa, vừa gõ cửa, vừa nhẹ giọng gọi.
"Đại tiểu thư?"
"Đại tiểu thư?"
Sao không mở cửa?
Mục Hiểu Hiểu cau mày, hay là ngủ rồi? Không thể nào, giờ này cô không nên ngủ.
Sao có thể ngủ được?
Đại tiểu thư ở trong phòng tức tới mức muốn bùng nổ.
Cô giận Mục Hiểu Hiểu, lại càng giận bản thân mình hơn.
Tần Di là người như thế nào?
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ cô muốn, nói một câu là có thể có được.
Nói tới bạch mã hoàng tử hồi cấp hai, hàng nghìn nữ sinh trong trường thích anh ta, vừa xuất hiện liền có vô vàn tiếng hét như ở trong phim thần tượng.
Nhưng vậy thì có sao?
Tần Di nhìn anh ta một cái, không phải anh ta cũng đỏ mặt như thiếu nữ sao, sau khi bị cô từ chối, anh ta cũng khóc như một cô gái đó thôi.
Mục Hiểu Hiểu sao có thể ngầu như vậy? Muốn làm em gái cô?
Nàng không xứng!
Cô không thể tức giận.
Tần Di hít sâu một hơi, nửa đời này của cô, đã trải qua bao sóng gió, Mục Hiểu hiểu đối với cô mà nói, chỉ như gãi ngứa.
Đối với Tần Sương, đối với ba, đối với dì nhỏ, bất kể lúc đó đau khổ ra sau, cô đều không quan tâm, đều có thể giấu nỗi bi thương vào sâu trong đáy lòng, biểu hiện ra là không sao hết.
Đối với cấp bậc như Mục Hiểu Hiểu, cô có thể dễ dàng kiểm soát.
Sau khi nghĩ thông suốt, xe lăn của Tần Di từ từ chuyển động, cửa nhẹ nhàng mở ra, cô ra ngoài rồi.
Cô không thể cứ tức giận như vậy.
Mục Hiểu Hiểu thấy cô ra ngoài, cười cười duỗi tay ra định đẩy xe lăn, Tần Di cau mày, tặng cho nàng ánh mắt như muốn giết người.
Mục Hiểu Hiểu:?
Đây là bị sao vậy?
Lại không cho đẩy xe lăn.
Thậm chí lúc xuống đến tầng một, đại tiểu thư lạnh nhạt ra hiệu. Sau này không có lệnh của tôi, không được phép lên tầng ba. Mục Hiểu Hiểu:?
Đây là vừa quay về hồi trước khi tự do à? Sau đó lại lập thêm khu vực cấm? Đại tiểu thư rốt cuộc bị sao vậy?
Thật may tính cách của Mục Hiểu Hiểu không thể lay chuyển, nàng giữ nguyên nụ cười, giới thiệu cho Tần Di những món ngon trên bàn: "Mau nhìn đi, đây là món cá hấp tôi vừa học làm, cô thử đi, tươi lắm đó."
Tần Di nhìn những món trên bàn.
Không thể không nói, nếu như cô thực sự đáp ứng, Mục Hiểu Hiểu sẽ là một em gái tốt.
Nàng làm thứ gì liền giống thứ đó, khả năng tự học vô cùng mạnh, trong không khí phảng phất hương thơm cá hấp, đèn vừa sáng, những món nhỏ bên cạnh cũng vô cùng hấp dẫn.
Đại tiểu thư không chút cảm xúc nhìn những thứ đó, quay người rời đi.
Mục Hiểu Hiểu cực kì ngạc nhiên: "Cô không ăn sao đại tiểu thư?"
Tần Di rất lạnh nhạt.
Trong đầu Mục Hiểu Hiểu là một đám sương mù: "Cô sao vậy? Sao tự nhiên tức giận? Không lẽ là..." Nàng nghĩ một chút: "Bởi vì tôi muốn làm em gái cô?"
Chắc không phải đâu. Đại tiểu thư không thể nào trẻ con như vậy. Tần Di cười nhạt.
Cô nghĩ cô là ai?
Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô, nghĩ tới một thứ.
Nàng nấu những món này rất vất vả, rõ ràng là nấu theo khẩu vị của đại tiểu thư, mặc dù thanh đạm, nhưng bên trong còn thêm chút mật ong, cô ăn xong nhất định sẽ thích, đừng đi mà.
So việc bới lông tìm vết, ai mạnh hơn?
Tần Di quay đầu nhìn món ăn mà Mục Hiểu Hiểu vô cùng tự hào ở trên bàn, cá hấp.
Xấu quá đi.
Mục Hiểu Hiểu:?
Vừa nhìn đã thấy không ngon.
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư cứ như vậy mà rời đi, trực tiếp viết lên mặt đầu bếp mới Mục Hiểu Hiểu hai chữ "từ chối", phá vỡ sự tự tin của ngôi sao tương lai.
Mục Hiểu Hiểu:...
Cái này... đại tiểu thư xuống đây làm gì vậy? Ức hiếp nàng sao? Đúng vậy, đại tiểu thư tới tìm sự không thoải mái đó.
Sau khi phát tiết, Tần Di quay trở về phòng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô cho rằng, nếu như Mục Hiểu Hiểu thực sự muốn làm em gái cô, cần phải có giác ngộ của em gái, tối thiểu cũng lên đây dỗ cô một chút chứ? Như vậy, cô người lớn không chấp nhặt trẻ nhỏ, sẽ không giận nàng nữa.
Nhưng, đại tiểu thư không phải người bình thường, người được cô yêu thích lại càng không phải người bình thường.
Đại tiểu thư ngồi trên xe lăn đợi rồi lại đợi.
Cá hấp đều đã chui vào bụng hết rồi, Mục Hiểu Hiểu lấy điện thoại Tần Di khen thưởng cho nàng chụp một bức ảnh xương đầu cá, sau đó gửi đi.
Mặc dù xấu, nhưng cũng khá ngon đó. Tần Di:...
MỤC HIỂU HIỂU!
Mục Hiểu Hiểu cảm nhận được tâm trạng đại tiểu thư cực kì không tốt, nàng muốn tìm Lưu Vạn Niên tới nghe ngóng thử xem có phải hôm qua trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không, Tần Sương lại tới sao? Hay là ai có thể khiến cô tức tới mức như vậy?
Bởi vì cảm nhận được đại tiểu thư vô cùng giận, toàn thân đều tỏa ra loại sát khí "đừng nhìn bố mày", Mục Hiểu Hiểu ngày thường hay vượt qua vùng cấm, không nghe lời, luôn mò đến cạnh Tần Di, vậy mà lần đầu tiên nghe lời.
Một người ngoan ngoãn ở tầng dưới ăn hết con cá.
Ăn xong, thu dọn bát đũa xong, Mục Hiểu Hiểu không hề buồn ngủ, mà nàng nghĩ tới việc phẫu thuật của em gái.
Lúc đầu nàng gọi cho Trương Xảo, xem bên cạnh có ai quen biết bệnh viện không, xem có thể giúp cô sắp xếp một chút, sau đó sẽ gửi người ta ít tiền cảm ơn.
Nàng vừa lên mạng tra, đăng kí trong nửa tháng này là không thể, chỉ sợ tới lúc phát danh sách, nàng đi giành từ sáng sớm cũng sợ không giành được.
Đại tiểu thư trên tầng vô cùng đói bụng, đợi rất lâu vẫn không thấy Mục Hiểu Hiểu lên, cô đẩy nhẹ cửa, âm thầm đi xuống dưới xem.
Trương Xảo là đóa hoa giao tiếp nổi tiếng ở trường, giao tiếp mạnh tới mức khiến cho Mục Hiểu Hiểu sợ líu lưỡi.
Là bạn thân, Trương Xảo đương nhiên biết tình hình của Mục Hiểu Hiểu, cô ấy cũng đau lòng cho Thu Thu, cố gắng giúp đỡ Thu Thu trong vùng khả năng cho phép. Cô ấy lấy điện thoại ra gọi, xem qua từng người, không phải là người này không đáng tin, thì cũng là người kia đã lâu không liên lạc, cuối cùng, cô ấy nhắm chắc một dãy số.
"Này Hiểu Hiểu, cậu còn nhớ chị Văn Tuệ không?"
Mục Hiểu Hiểu đi lấy một đĩa táo, ngừng tay lại, cau mày: "Cậu nhắc chị ta làm gì?"
Nàng sao có thể không nhớ.
Năm dó, khi vừa lên đại học, Mục Hiểu Hiểu đã quen biết học tỷ Văn Tuệ
Học tỷ rất xinh đẹp, mạnh mẽ, hoàn cảnh gia đình vô cùng tốt, là chủ tịch hội học sinh năm đó, vô cùng nổi tiếng.
Cô ta không giống những học sinh bình thường khác, mặc hàng hiệu, đi xe sang, ở trường rất thích khoe khoang, đi tới đâu, người chưa thấy nhưng đã ngửi thấy một mùi nước hoa thanh lịch và mát mẻ, câu dẫn không ít trái tim của mấy anh trai. Cô ta với thầy quan hệ cũng tốt, trong tay có không ít hạng mục và tài nguyên, những thứ đó không phải là bài rèn luyện thông thường, mà thực sự có thể nhận được tiền vào tay.
Vốn rất xinh đẹp, lại có hào quang của tư bản( tư bản là người có tiền, có đầu óc kinh doanh),những người theo đuổi bên cạnh tự nhiên mà đổ xô chạy theo.
Ánh mắt cô ta rất sắc bén, tiếp xúc xã hội từ sớm, người bình thường căn bản nhìn không vừa mắt.
Người thân thiết với cô ta đều biết, cô ta thích sự đơn giản, tình yêu càng đơn thuần càng tốt, tốt nhất là giống kiểu trong truyền thuyết, ôm một cái liền đỏ mặt, hôn một cái sẽ run lên, những người như vậy mới thú vị, sau này khi tình cảm sâu đậm hơn, đó mới là tận hưởng.
Mục Hiểu Hiểu hồi mới vào trường vẫn chỉ là cô bé ngây thơ, vô cùng khao khát kiếm tiền, rồi tự nhiên quen được Văn Tuệ, Văn Tuệ thực sự giúp đỡ nàng rất nhiều, chỉ là những thứ phía sau đã dần dần biến chất.
Lần đầu tiên biết nữ sinh thích nữ sinh, là từ Văn Tuệ biết được.
Lúc đó, Văn Tuệ nhiều lần ám thị, Mục Hiểu Hiểu đều không có phản ứng gì, chỉ xem cô ta như học tỷ có quan hệ tốt, giúp đỡ lẫn nhau, hết cách, một lần khi Mục Hiểu Hiểu tới lấy lương, Văn Tuệ trực tiếp nắm lấy tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt long lanh.
Lúc đó Mục Hiểu Hiểu ngốc luôn rồi, thật không ngờ tới, học tỷ giúp đỡ nàng bấy lâu nay lại thèm muốn vẻ đẹp của nàng.
Văn Tuệ liếm môi, ánh mắt nhìn nàng: "Hiểu Hiểu, tất cả dựa vào em, sau này không cần phải chịu khổ nữa, chỉ cần em muốn, em sẽ có thể đạt được nhiều hơn."
Những lời này đã trực tiếp nói ra như vậy, đã hoàn toàn cắt đứt khao khát về thứ tình bạn thân thuần khiết của Mục Hiểu Hiểu, nàng giả vờ nở nụ cười, gỡ tay ra, sau khi lấy được lương, từ chối một cách gọn gàng sạch sẽ: "Học tỷ, em là người theo chủ nghĩa độc thân, không yêu đương."
Người theo chủ nghĩa độc thân?
Văn Tuệ cười, liếm liếm môi, nhìn thẳng vào mắt Mục Hiểu Hiểu, không muốn từ bỏ: "Độc thân cũng được."
Độc thân thì có sao?
Xã hội hiện nay mở rộng, có mối quan hệ nào mà không được?
Dưới sự ám thị dụ dỗ thuần chất của học tỷ đó là chúng ta có thể không nói chuyện yêu đương, nhảy qua ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, trực tiếp thành f.w.b, Mục Hiểu Hiểu chạy rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với sự phức tạp của xã hội, về kí túc xá, Mục Hiểu Hiểu khó mà chấp nhận kể cho Trương Xảo nghe chuyện hôm nay nàng gặp phải, Trương Xảo cười ngặt nghẽo: "Không phải mình đã nói là học tỷ đối với cậu có chút khác lạ rồi sao? Lần trước mình nói với cậu, muộn như vậy rồi, chị ta vẫn còn giữ cậu lại văn phòng tăng ca cùng chị ta, chính là thèm muốn thân thể cậu."
Mục Hiểu Hiểu tức giận: "Mọi người không thể đơn giản chút sao?"
Trương Xảo tốt bụng gợi ý: "Thực ra thì cậu có thể thử xem, học tỷ xinh đẹp như vậy, dáng cũng chuẩn, cậu sẽ không bị lỗ đúng chứ?"
Mục Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn cô ấy: "Chị ta là con gái."
Trương Xảo nhếch mày: "Thời đại tiên tiến, nam hay nữ thì có sao, thích thì thích thôi."
"Nhưng mình không thích chị ta."
Mục Hiểu Hiểu cau mày, nàng ngày nào cũng bận tới luống cuống tay chân, thời gian đâu ra để nói mấy chuyện yêu đương xiêu vẹo phát ngấy đó.
Trương Xảo phân tích cho nàng: "Học tỷ cũng chưa chắc thích cậu nhiều như vậy, có thể do chị ta nhìn trúng gương mặt và thân thể cậu."
Mục Hiểu Hiểu nghe xong bất lực thở dài, cúi đầu nhìn ngực mình, bắt đầu làm màu cảm thán: "Đúng là thành công và thất bại của một người đều do cùng một yếu tố, sao mình lại xinh đẹp như vậy nhỉ?"
Trương Xảo: "Mục Hiểu Hiểu cậu còn liêm sỉ không?"...
"Cậu nhắc tới chị ta làm gì?" Mục Hiểu Hiểu không vui lắm, Trương Xảo cười nói: "Xem ra lần này cậu phải bán sắc rồi, mình nhớ cô của học tỷ là một chuyên gia khoa tim mạch rất nổi tiếng ở bệnh viện, câu có thể gọi cho chị ta, chắc chắn chị ta sẽ giúp cậu."
Mục Hiểu Hiểu trầm mặc.
Thực ra Trương xảo cũng thương bạn mình, những năm tháng tươi đẹp, không yêu đương, sắp xếp đầy ắp thời gian hàng ngày, không phải ở đây kiếm tiền thì cũng ở kia kiếm tiền, lãng phí gương mặt xinh đẹp này.
Với cả, yêu đương với kiếm tiền mâu thuẫn sao?
Chủ nghĩa độc thân gì chứ, không phải là chưa hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu sao?
"Suy cho cùng thì chuyện của em gái quan trọng, cậu suy nghĩ đi, chị Văn Tuệ vẫn hóng tin tức của cậu từ mình đó, xem ra vẫn còn tình cảm, mình thấy cậu tìm chị ta là trực tiếp nhất, nhờ người khác thì sẽ hơi vòng vo."
Cúp điện thoại, Mục Hiểu Hiểu rơi vào trầm tư. Nàng có nên gọi cho học tỷ không đây?
Nếu như gọi cho học tỷ, với sự hiểu biết của cô về Văn Thấm, chị ta nhất định sẽ đồng ý, nhưng đồng ý sẽ kèm theo điều kiện.
Bán.dâm bán.sắc gì đó, một cô gái nhà lành như cô chắc chắn sẽ không làm.
Mục Hiểu Hiểu trầm lặng hồi lâu, nàng điều chỉnh chế độ selfie ở điện thoại, tự chụp một bức.
Nàng như này... ầy, cũng không trách được học tỷ rung động, đúng là dung mạo như hoa như trăng, hoa nhường nguyệt thẹn, sắc nước hương trời.
Chậc chậc.
Nhìn cái miệng anh đào nhỏ này, đẹp thật đó.
Lại nhìn sống mũi khéo léo này, cao tới mức có thể làm cầu trượt luôn rồi, cũng đẹp.
Lại nhìn đôi mắt như mây đen, sâu thẳm khiến người ta vừa nhìn liền say đắm, đẹp.
Cô gái đó không phải là đang tự đánh giá sắc đẹp thời trung học của mình chứ?
Tự mình đánh giá với được người khác mạnh mẽ công nhận, cũng là cách chữa lành quan trọng nhất trong tâm lý học, nàng có thể khiến người khác quên đi lại phiền não, đắm chìm trong sắc đẹp của nàng.
Mục Hiểu Hiểu tự thưởng thức sắc đẹp của mình trong mười phút, vẫn chưa đủ, nàng còn biến thành thủy thủ mặt trăng.
"Năng lượng lăng kính mặt trăng biến thân, ta chính là chiến binh thủy thủ của tình yêu và công lý!"
"Piu~"
Nàng khoa chân múa tay làm động tác tay bắn ra, làm động tác này, nàng bỏ điện thoại xuống đúng lúc trông thấy gương mặt xinh đẹp lạnh băng của đại tiểu thư.
!!!
Mục Hiểu Hiểu bị đại tiểu thư tự nhiên xuất hiện dọa run người, điện thoại bị rơi xuống sô pha, nàng giật mình nhìn Tần Di: "Đại tiểu thư, sao cô xuống đây rồi?"
Ánh mắt Tần Di phủ đầy khí lạnh, là đói, là giận, càng khó chịu hơn sau khi nghe được cuộc điện thoại lúc nãy.
Thu Thu bị làm sao?
Thấy đại tiểu thư cau chặt mày, Mục Hiểu Hiểu biết chắc tâm trạng cô đang cực kì không tốt, không thể trêu đùa như mọi ngày: "Không sao."
Cũng là tâm lí kì lạ.
Một mặt, Mục Hiểu Hiểu nghĩ là mối quan hệ giữa nàng và đại tiểu thư đã tốt hơn rồi, rất nhiều chuyện, e là những lời từ sâu trong lòng cũng đều nói ra rồi.
Mặt khác, nàng thà bỏ tiền ra cầu cứu người khác, cũng không muốn đại tiểu thư biết tình cảnh khó khăn của nàng.
Trên mặt Tần Di là báo hiệu của sấm sét bão tố phía trước sắp ập đến, cô nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt trực tiếp sắc nhọn, thẳng thắn nhìn cô thấp bé hèn mọn.
Lòng tự trọng đáng chết.
Cuối cùng, Mục Hiểu Hiểu thở dài, nói nhỏ: "Bệnh tim của Thu Thu lại tái phát rồi, cần phải phẫu thuật."
Vậy sao?
Chuyện lớn như vậy, khiến Mục Hiểu Hiểu dằn vặt mất hai ngày, giống như một tảng đá đè nặng trong lòng nàng.
Nhưng đại tiểu thư...
Cô gọi một cuộc điện thoại, Lưu Vạn Niên tới, đứng bên cạnh đại tiểu thư, hơi cúi đầu, giống như đang báo cáo công việc.
Đã sắp xếp ổn thỏa rồi, viện trưởng của Vũ Dương sẽ đích thân đón tiếp.
Tài liệu đã gửi cho bác sĩ phụ trách, bác sĩ nói rồi, có thể không cần ở nhà chờ đợi, ngày mai có thể nhập viện tiến hành kiểm tra chuyên nghiệp, điều hòa cơ thể.
Mục Hiểu Hiểu:...
Vũ Dương, nàng nghe qua rồi, bệnh viện đó đối với cô mà nói, chỉ dám xem trên tin tức những người giàu có mới tới bệnh viện tư nhân đó.
Giá tiền như nào, nàng không dám nghĩ tới.
Này...sao có thể.
Mục Hiểu Hiểu nhìn Tần Di, lắc lắc đầu.
Bệnh viện như này, nàng không đi nổi, dù cuối cùng hết cách phải tới viện tư, nang cũng sẽ chọn bệnh viện tầm trung, chứ không phải hàng đầu như vậy.
Như vậy nàng đi bán máu cũng không đủ. Tần Di thản nhiên liếc cô, vẫy vẫy tay. Cô không bằng lòng sao?
Mục Hiểu Hiểu gật đầu, lại theo bản năng lắc đầu: "Không phải... không phải tôi không bằng lòng... tôi không có nhiều tiền như vậy, với cả tôi cũng làm phiền đại tiểu thư nhiều rồi, tôi..."
Tần Di cau mày: "Ai bắt cô trả tiền?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư tặng nàng tình yêu miễn phí ư? Vậy càng không được.
Mặc dù bác sĩ Trương từng nói, em gái trị kiệu càng sớm càng tốt, giảm bớt một vài việc ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng không có công thì sẽ không nhận lộc, nàng không thể nhận sự giúp đỡ của đại tiểu thư, nàng tới Tần gia một tháng, hiện giờ đại tiểu thư tiến độ vẫn chậm, không có hiệu quả rõ ràng, nàng không thể mặt dày nhận của nhà người ân huệ lớn như vậy.
Lưu Vạn Niên nhìn sắc mặt của đại tiểu thư dần lạnh đi, cúi đầu lo lắng làm theo. Hiểu Hiểu à, cô có thể có chút giác ngộ của cô chủ không, còn nói phiền cái gì? Đại tiểu thư sắp nổi giông bão rồi không thấy sao?
Đúng như dự đoán, đói cả một buổi chiều nên tâm trạng của đại tiểu thư cực kì không tốt, gương mặt sắc bén, nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu, nhấc tay lên hỏi: "Cô muốn đi tìm người khác sao?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Gì cơ... nàng tìm ai?
Sao tự nhiên nhảy sang vấn đề này rồi?
Tần Di vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Rốt cuộc cô có bao nhiêu người chị?"
Mục Hiểu Hiểu:...
Gì cơ?
Tác giả có lời muốn nói:
Thứ hai, nhà hát nhỏ tăng thêm một nghìn chữ, Diệp Tử che mặt, mọi người đừng phụ lòng người ta, yêu.Tôi nghỉ ngơi chút, lát sẽ quay lại sửa lỗi chính tả.
Khi hai người mới ở bên nhau, cũng có xảy ra xung đột.
Mục Hiểu Hiểu không biết tính chiếm hữu của cung bọ cạp mạnh mẽ như nào, bởi vì đại tiểu thư nuông chiều nàng, luôn cảm thấy dường như cô có chọc thủng trời, Tần Di cũng sẽ dịu dàng hôn cô và nói không sao. Mục Hiểu Hiểu sau khi có công việc riêng, tự nhiên sẽ phải đối mặt với các loại bệnh nhân, tâm lí trị liệu cần phải đầu tư thời gian và tâm huyết nghề nghiệp, cần chữa lành cho bệnh nhân, bác sĩ cần phải đánh đổi rất nhiều.
Hiếm khi đại tiểu thư được nghỉ, đến văn phòng đón Mục Hiểu Hiểu tan làm.
Đúng lúc Mục Hiểu Hiểu vừa kết thúc một đợt tâm lí trị liệu, có vẻ như vừa thực hiện biện pháp thôi miên.
Bệnh nhân là một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, cô ấy ngồi dậy khỏi ghế, nước mắt trên khóe mắt còn chưa khô, dang tay ôm lấy Mục Hiểu Hiểu: "Cảm ơn cô, bác sĩ Mục."
Mục Hiểu Hiểu rất vui khi thấy cô ấy có thể đi ra được, vỗ vai cô ấy: "Chị sẽ ngày càng tốt lên thôi."
Đại tiểu thư ở ngoài cửa trông thấy một màn này, nheo mắt. Về tới nhà.
Không biết đại tiểu thư có phải do công việc quá bận hay không, tính cách cực kì nóng nảy.
Cơm không ngon, nước hơi nóng, người Mục Hiểu Hiểu có mùi lạ, nàng luôn là kiểu chớp mắt khiến lòng người muộn phiền.
Thêm nữa người tốt tính Mục Hiểu Hiểu phải ôm chăn ra phòng khách ngủ, nhưng nàng vẫn không nỡ đại tiểu thư, nhớ cái ôm thơm phức của cô, tới nửa đêm, não nàng tự nhiên linh hoạt, hiểu rồi.
Đại tiểu thư là đang ghen.
Mục Hiểu Hiểu vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng yêu, nàng ôm chăn về lại.
Đại tiểu thư trên giường quay lưng về phía nàng, không hề động đậy.
Mục Hiểu Hiểu dỗ rất lâu mới khiến cô quay đầu lại, nàng nhìn đại tiểu thư, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng giận nữa, sau này em sẽ chú ý."
"Còn có sau này?"
Tần Di cau mày, tay Mục Hiểu Hiểu giữ mặt cô, hôn vào tai: "Không có nữa không có nữa, đừng giận nữa, em tới chịu đòn nhận tội đây, đừng giận nữa được không, nhé?"
Có kiểu chịu đòn nhận tội như này à?
Đại tiểu thư rất không vừa lòng, giơ đôi tay cao quý lên, thoát khỏi "vòng vây" của Mục Hiểu Hiểu, dạy nàng thế nào là tạ lỗi.
Tối nay...
Hiểu Hiểu bị giày vò tới mức sắp gục ngã rồi, trước giờ nàng không biết, đại tiểu thư luôn đoan trang trầm ổn, lại dừng ở trong giây phút quan trọng nhất, nhìn vào mắt cô, hỏi: "Tại sao em gọi cô ta là chị?"
Mục Hiểu Hiểu hít một hơi, thân thể vẫn bị đại tiểu thư khống chế. Gì cơ? Tần Di: "Chị không thích nghe em gọi người khác là chị."
Mục Hiểu Hiểu:...
Nàng sắp chết rồi.
Đại tiểu thư nhìn nàng nói, vẫn tiếp tục giày vò nàng: "Em nhớ chưa?"...
Nhớ rồi.
Bác sĩ tâm lí Mục cả đêm gọi "chị", gọi tới mức khô hết miệng, ngày thứ hai sau khi đi làm, nàng xoa eo, đặc biệt dặn dò trợ lí: "Cái đó, sau này có chị g... à không, có khách nào hơn tuổi thì chúng ta thống nhất gọi là phu nhân, đàng hoàng một chút."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]