Mưa, càng rơi càng nặng hạt, dày đặc như tơ, mang theo làn khí lạnh, cắt da cắt thịt.
Cô giáo Mục không di động, không xu dính túi, chỉ có một cái lá sen màu xanh trên tay làm mũ làm sao có thể ngăn nổi cơn mưa to như vậy. Nàng cuộn tròn ở đó, run bần bật, muốn tìm đại tiểu thư nhưng không biết cô ở đâu, muốn về nhà lại không vào được.
Đây là ông trời trừng phạt nàng tuỳ tiện giận dỗi sao?
Nàng cầu xin.
Chỉ cần đại tiểu thư trở về, mở cửa cho nàng vào, hít bầu không khí ấm áp trong nhà, nàng không so đo gì hết.
Đại tiểu thư cũng sốt ruột, cô vội vàng đến bệnh viện, hỏi Tô Thu Vân có nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu đâu không.
Tô Thu Vân cười tủm tỉm nhìn cô: "Nó không phải về chung với con sao? Các con đang chơi trốn tìm hả? Sao lại ngoặt về bệnh viện rồi?"
Bà có cảm giác đứa bé Hiểu Hiểu này từ khi ở chung với Tần Di thì càng ngày càng hoạt bát.
Không còn lão luyện như trước đây, đối với ai cũng bày ra một bộ việc công xử theo phép công. Dưới sự nuông chiều của Tần Di, lộ ra hơi thở thanh xuân bừng bừng.
Đây là điều mà Tô Thu Vân muốn thấy nhất, bà thậm chí không chờ nổi mà gọi điện thoại báo tin này cho bà nội Sở. Bà nội Sở cũng vui lây: "Sau này nhớ mang cháu dâu về cho bà xem."
Cho nên Tô Thu Vân vừa nghe cô hỏi như vậy, theo bản năng tưởng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-den-gan/2721287/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.