Chương trước
Chương sau
Diệp Âm Trúc không biết cái gì là khách khí, cũng không biết quan hệ giữa dong binh và chủ nhân. Cả ngày cưỡi giác mã làm hắn có chút khó chịu, lần này được mời, dại gì mà từ chối.
Cân thiết dong binh đoàn thành viên đều chăm chú chấp hành nhiệm vụ, thậm chí rất ít khi nói chuyện phiếm. Thấy việc Âm Trúc chui vào xe ngựa cũng chả ai nói gì, tiếp tục đi trong lặng lẽ.
Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, đầy đủ mọi tiện nghi. Chỗ ngồi là những chiếc ghế dài có bọc nhung, có tất cả ba chiếc bao quanh một cái bàn với đầy đủ hoa quả cùng đồ uống bên trên. Mỗi chiếc ghế êm ái này đủ cho một người nằm hoặc ba người ngồi cùng lúc, hiện giờ chỉ có mình An Nhã.
An Nhã vẫn mặc một bộ đồ trắng như trước, lưng tựa vào ghế, người hơi ngả ra sau, ngồi đối diện với Âm Trúc. Từng đợt hương khí từ người nàng tỏa ra làm Âm Trúc ngất ngây, không nhịn được buột mồm nói: " An Nhã tỷ tỷ, người thật xinh đẹp ".
Lời ca ngợi mình An Nhã đã nghe nhiều nhưng nay nghe Âm Trúc nói, trong lòng nàng nổi lên một cảm giác tự hào, mỉm cười nói: " Âm Trúc, ngươi như thế nào lại gia nhập cân thiết dong binh đoàn? ".
Âm Trúc cũng không dấu diếm, mọi sự việc phát sinh ngày hôm qua đều nói ra, chỉ là hắn không nói trong không gian giới chỉ có năm cây cổ cầm.
" Nguyên lai là như vậy. Ngươi quả là người thiện lương. Âm Trúc, tỷ khuyên ngươi điều này, sống trên đời đừng quá thiện lương, nếu không sau này sẽ bị người ta khi dễ ".
Nghe An Nhã an ủi, Âm Trúc không khỏi nhớ đến tiểu khất cái kia, tức giận nói: " Sẽ tuyệt đối không có lần sau đâu ". Tuy hắn chất phát nhưng không có nghĩa là không biết tức giận.
An Nhã liếc nhìn ma pháp huy chương trên ngực Âm Trúc. Cách Ân cùng những người khác không quen thuộc ma pháp nên không nhìn ra, riêng An Nhã đã quá quen thuộc với ma pháp nên nhìn ra điểm đặc dị của huy chương này. " Âm Trúc, đồ án trên ma pháp huy chương của ngươi rất kỳ quái. Rốt cuộc ngươi là ma pháp sư hệ gì? ".
" Ta là một thần âm sư, kí hiệu điêu khắc trên huy chương của ta là nhạc khí đồ án "
" A! Thần âm sư? ". An Nhã ngẩn ngơ nhìn Âm Trúc, ánh mắt nhất thời trở nên kì quái.
" An Nhã tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ chuyện này rất kì quái sao? ".
" A, không có gì. Ta chỉ thấy lạ là một nam nhân như ngươi sao lại lựa chọn làm thần âm sư, ta cũng biết một vài thần âm sư nhưng đều là nữ tử cả. Nói như vậy ngươi cũng chưa có ma thú à? ".
Âm Trúc hỏi: " Ma pháp sư nhất định phải có ma thú sao? ".
Sự kinh ngạc trong mắt An Nhã càng tăng lên: " Đương nhiên rồi, ma thú là biện pháp an toàn nhất bảo vệ cho ma pháp sư. Không có ma thú thì ma pháp sư sẽ rất bất lợi trong chiến đầu bởi khả năng cận chiến của ma pháp sư quá kém. Chức nghiệp ma pháp sư trở nên cao quý, được nhiều người ngưỡng mộ không chỉ vì số lượng thưa thớt àm còn bởi thực lực cường đại. Khi còn ở đê giai cấp thì chưa có gì rõ rệt nhưng một khi tiến vào hoàng cấp, một ma pháp sư có thể dễ dàng đối phó một chiến sĩ đồng cấp. Ma thú là tấm lá chắn hữu hiệu nhất của ma pháp sư, chủ yếu dùng để ngăn cản địch nhân trước khi ma pháp sư ngâm xướng xong. Cường đại ma thú thậm chí có thể phối hợp cùng ma pháp sư công kích địch nhân. Có ma thú, khă năng tác chiến của ma pháp sư càng trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ chuyện này ngươi cũng không biết sao? ".
" Gia gia ta hình như cũng đã nhắc tới ma thú, hình như người nói ta tạm thời còn chưa cần ma thú ". Tần Thương sở dĩ nói vậy để Âm Trúc có thể chuyên tâm tu luyện xích tử cầm tâm, bình thường hai ông cháu cũng rất ít khi nói chuyện về thế giới bên ngoài, chủ yếu toàn về việc tu luyện.
An Nhã than thở: " Vậy gia gia ngươi nhất định là một ma pháp sư cường đại, nói gì đi chăng nữa mỗi ma pháp sư đều ao ước cùng một ma thú thiết lập khế ước. Hẳn người hy vọng sau này ngươi cường đại sẽ thu phục một ma thú cao cấp. Đáng tiếc ngươi lại là thần âm sư ".
Nói đến đây, ánh mắt nàng nhìn Âm Trúc càng trở nên nhu hòa, Âm Trúc cảm nhận thấy ánh mắt An Nhã rất giống mẫu thân. " Tỷ tỷ, hãy giảng giải thêm cho ta kiến thức về ma thú đi. Bản thân tỷ có ma thú hay không? ".
An Nhã mỉm cười đáp: " Tự nhiên là có, nếu không, ta làm sao lại dám đi xa như vậy để kiếm trà diệp. Ma thú là người bạn tốt nhất của ma pháp sư. Thông thường ma pháp sư đều lựa chọn ma thú có khă năng cận chiến cùng phòng ngự để thiết lập khế ước, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân một cách tốt nhất. Ngoài ra còn có loại ma thú phi hành vô cùng trân quý bởi chúng có thể giúp pháp sư di chuyển dễ dàng, tiết kiêm được rất nhiều thời gian. Một khi ma pháp sư cùng ma thú thiết lập khế ước thì cả đời ma thú sẽ trung thành với chủ nhân, không bao giờ phản bội, trừ phi đích thân chủ nhân giải trừ khế ước. Âm Trúc, hôm nay Cách Ân đoàn trưởng đã nói với ta là ngươi định đến Mễ lan học viện. Ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ chẳng lẽ ta lại không quan tâm đến một đệ đệ như ngươi sao, nếu ngươi nguyện ý, tỷ sẽ giúp ngươi bắt một ma thú ".
Nghe An Nhã nói vậy, Âm Trúc nhất thời trở nên hưng phấn, nhưng rất nhanh đã lắc đầu: " An Nhã tỷ tỷ, càm ơn hảo ý của tỷ, nhưng gia gia ta đã nói qua, không thể tùy tiện nhận sự giúp đỡ của người khác ".
" Ngươi còn coi tỷ tỷ là người lạ sao? Việc tỷ giúp đệ hoàn toàn là người thân giúp nhau mà ". Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Âm Trúc lúc này, trong lòng An Nhã càng tăng thêm hảo cảm. Nàng chủ yếu muốn giúp Âm Trúc thu phục ma thú bởi hắn là thần âm sư. Thần âm sư tuy là một nhánh của tinh thần hệ ma pháp nhưng luôn không được coi trọng bởi lực công kích quá yếu. Nhưng muốn thu phục một ma thú trước tiên phải đánh bại nó mới được. Nếu chỉ bằng thực lực của mình, thần âm sư rất khó có thể thiết lập khế ước với một ma thú. Giờ nàng muốn kiếm một ma thú cho Âm Trúc để hắn có thể bảo vệ được bản thân, tránh bị người trong Mễ lan học viện khi dễ.
" Việc này có thể được sao? ".
" Đương nhiên, bất quá tỷ chưa biết nên tìm ma thú gì cho ngươi bây giờ. Dù sao cả đời cũng chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi, nên lựa chọn ma thú thuộc loại tốt một chút … Được rồi, chúng ta tới Mễ lan đã rồi tính sau ".
Diệp Âm Trúc không biết một ma thú " thuộc loại tốt " theo lời An Nhã sẽ là gì. Một thất giai trí tuệ ma thú cực kì khó kiếm nói chi đến thu phục. Nếu dễ như vậy thì chẳng nói làm gì.
" Tỷ tỷ, tỷ cho ta xem ma thú của tỷ được không? ". Ánh mắt Âm Trúc tràn đầy hy vọng nhìn An Nhã.
An Nhã mỉm cười, lắc đầu: " Nơi này không được, để tới một địa phương nào không có người ta sẽ cho ngươi xem.Ý, Âm Trúc, tay ngươi … ".
Âm Trúc vươn hai bàn tay đưa đến trước mặt An Nhã: " Trời sinh ra ta đã thế này, gia gia nói bát chỉ rất thích hợp cho việc gảy đàn, không theo nghiệp thần âm sư quả là uổng phí. An Nhã tỷ tỷ, người rốt cuộc đã đạt tới cấp bậc gì? Ngày hôm qua tỷ thử thách ta, ta có cảm giác thủy nguyên tố ba động rất mãnh liệt trên người tỷ ".
An Nhã cả kinh " Ngươi cảm giác được thủy nguyên tố ba đọng trên người ta? ".
Âm Trúc gật đầu, đáp: " Đúng vậy ".
An Nhã thật sự sửng sốt: " Âm Trúc, ngươi thật sự chỉ là một thần âm sư sao? Tại sao tinh thần lực của ngươi lại có thể nhạy cảm đến thế? ".
Âm Trúc gãi gãi đầu: " Ta cũng không biết, chỉ là ta cảm giác được nên mới nói ra thôi ".
An Nhã than nhẹ một tiếng: " Ngươi đúng là sỏa tiểu tử, vấn đề này không nên hỏi người khác. Ma pháp sư tính tình phần lớn đều rất quái dị, ngươi hỏi vậy khiến người ta nghi ngờ ngươi có ý đồ gì đấy ".
" Sẽ không đâu! An Nhã tỷ tỷ, tỷ tính tình rất tốt mà. A, được rồi, An Nhã tỷ tỷ, tại sao phụ nữ các ngươi cơ bắp ở ngực đều phát triển hơn so với nam nhân chúng ta vậy? ". Ánh mắt Âm Trúc rất ngây thơ nhìn vào ngực An Nhã, tò mò hỏi.
An Nhã không thể ngờ Âm Trúc đột nhiên lại hỏi một câu như vậy - một vấn đề rất là nhạy cảm, thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ngực mình, cả mặt nàng trở nên nóng rực vì xấu hổ. Từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa có một nam nhân nào dám hỏi nàng như vậy, may mà ánh mắt Âm Trúc hoàn toàn trong sáng, ngây thơ a. " Ngươi, ngươi … về hỏi mẫu thân ngươi ấy ". An Nhã có chút bối rối đáp, hai má nàng trở nên đỏ hồng, nhìn dáng vẻ nàng lúc này thật là mê người.
" Trước kia ta không có cơ hội để hỏi a! Gia gia ngoại trừ bắt ta học cầm, ngoài ra không hề đề cập đến bất kì chuyện gì. An Nhã tỷ tỷ, sao mặt tỷ hồng thế? Tỷ không khỏe sao? ".
" Ta, ta … tất cả đều do tiểu quỷ nhà ngươi đấy, ngươi đáng bị đánh đòn ". An Nhã thở dài một tiếng, nếu một người khắc hỏi như vậy, sợ rằng nàng đã cho hắn ăn tát lệch mặt rồi. " Sau này ngươi không được hỏi bất kì một nữ tử nào về vấn đề này. Đây là điểm khác biệt sinh lý giữa nam nhân và nữ nhân, chờ ngươi lớn lên sẽ hiểu. Nhìn chằm chằm vào ngực một nữ tử là rất vô lễ đó ".
" Thì ra là như vậy! An Nhã tỷ tỷ, tỷ đối với ta thật tốt, đáng tiêc ta đã đánh mất cầm, nếu không nhất định ta sẽ tấu một cầm khúc cho tỷ nghe ". Âm Trúc tựa hồ đã hiểu được một chút.
Đúng như Cách Ân phán đoán, từ Ba bàng đi đến Mễ lan cơ hồ không có gì nguy hiểm, cứ thẳng quan đạo mà đi, hai mươi ngày sau bọn họ đã đi tới biên giới hai nước. Trên đường đi, Âm Trúc chủ yếu ngồi cùng xe với An Nhã, khiến đám dong binh hâm mộ hắn tốt số không ngớt. Âm Trúc hỏi An Nhã về những sự tình lý thú trên địa lục và được giảng giải một cách cặn kẽ, so với những điều hắn biết được qua mười năm ở Bích không hải cơ hồ còn nhiều hơn. An Nhã chẳng những ôn nhu như nước, hơn nữa còn rất kiên nhẫn, làm hắn thưởng thức những điều nàng nói đến ngây dại.
" Đi qua ngọn núi này, chúng ta sẽ tiến vào lãnh thổ của Mễ lan. Đi chừng hơn mười ngày về hướng bắc là sẽ đến Mễ lan thành ". An Nhã nói với Âm Trúc.
Cân thiết dong binh đoàn dừng chân nghỉ ngơi tại ven đường. Cách Ân nghe An Nhã nói vậy cười nói: " Mễ lan đế quốc so với Ba bàng vương quốc còn thái bình hơn. Chúng ta đến được nơi này coi như đã hoàn thành phân nửa nhiệm vụ ".
" Ý, thanh âm gì vậy? ". Âm Trúc thần sắc biến đổi, cố tập trung nghe thanh âm lạ vừa truyền đến.
Cách Ân khing ngạc hỏi: " Thanh âm gì? Sao ta lại không nghe thấy gì hết vậy. Chẳng lẽ tai ngươi còn thính hơn cả tai ta? ".
Sắc mặt An Nhã trở nên ngưng trọng vài phần: " Quả thật có thanh âm lạ truyền đến, nhưng còn cách nơi này rất xa. Ta mặc dù không nghe được nhưng có cảm giác mặt đất bị chấn động rất nhỏ ". Nói đến đây, nàng không khỏi liêc nhìn Âm Trúc, tự hỏi chẳng lẽ thính lực hắn so với ta còn tốt hơn ư, đây là ưu thế của thần âm sư sao?
Ở chung hai mươi ngày, nàng có cảm giác Âm Trúc là một khối ngọc thuần khiết, tâm địa đan thuần, đối với chuyện gì cũng tò mò như một đứa trẻ. Hắn trong lúc vô ý tỏa ra tinh thần lực tựa hồ không phải đẳng cấp của xích cấp ma pháp sư, nhưng mà tinh thần lực lại có màu đỏ, điều này thật khó hiểu, vô hình chung trong con mắt của An Nhã, Âm Trúc rất thần bí. Âm Trúc mặc dù rất thuần hậu nhưng mỗi khi nàng hỏi hắn về lai lịch, hắn lại im lặng không trả lời.
Thanh âm dần dần lướn lên, đến lúc này ai cũng có thể nghe thấy. Những âm thanh truyền đến khiến cho người ta cảm giác có một áp lực vô hình ép đến, chắc phía trước phải là một số lượng sinh vật cực kì đông di chuyển, bụi tỏa ra mù mịt tứ phía. Áp lực tạo ra khiến Âm Trúc có cảm giác rất giống lần gặp trọng kỵ binh, nhưng khí thế này lại hơn hẳn trọng kỵ binh.
" Mọi người vào vị trí ". Mặc dù không biết là cái gì sắp tới nhưng Cách Ân vẫn cảnh giác, hét lớn một tiếng, triệu tập thuộc hạ. Kinh nghiệm của cac dong binh cũng rất phong phú, rất nhanh đã bày được đội hình, thương thuẫn chiến sĩ phía trước, trọng kiếm chiến sĩ, cung tiễn thủ cùng khinh kỵ binh chia làm hai bên tả hữu bảo vệ đội hình, ba xe ngựa cùng Âm Trúc ở phía sau. Cách Ân đứng ở phía trước đội hình, hai tay cầm chắc đại kiếm, sắc mặt ngưng trọng nhìn về phía trước, khố hạ lục tích địa long không ngwangf phát ra tiếng gầm gừ, có vẻ có chút bất an.
Ánh nắng sặc sỡ rọi vào đám bụi khiến quang cảnh có vẻ rõ hơn, những cơn địa chấn vẫn liên tục truyền đến.
" A! Là long kỵ binh. Mau thu hồi vũ khí ". Cách Ân bàng hoàng hô to một tiếng, luống cuống đưa đại kiếm trở về vị trí sau lưng. Các thành viên còn lại của cân thiết dong binh đoàn cũng đều như vậy, xem bộ dáng của bọn họ, tựa hồ thứ đang đến rất đáng sợ. Nhưng ánh mắt bọn họ ngoài sự hoảng sợ còn có thêm vài phần tôn kính, tựu chung là hâm mộ cùng ghen ghét.
Long kỵ binh là gì? Kỵ binh có tọa kỵ là tuần long được xưng là long kỵ binh. Đằng sau những lớp bụi mịt mù dần hiện rõ ra một đội kỵ binh cực kỳ oai vệ, khí thế tỏa ra bức nhân. Đội kỵ binh ước chừng trăm người, dẫn đầu là một người cưỡi một đại cự long màu vàng. Cự long này dài chừng mười thước, cao bốn thước, địa long của Cách Ân so với nó quả thật quá bé. Hoàng kim cự long này cũng không có cánh, di chuyển bằng bốn chân như ngựa, trên đỉnh đầu là một cái sừng dài đến một thước, lóe ra quang mang giống thủy tinh. Ngoài thân hình to lớn thì điểm đáng nói của cự long là cái đuôi, nó rất dài, trên thân đuôi là những đốt gai mọc lên tua tủa, cuối đuôi uốn lại tạo thành hình phân xoa. Điều lý thú là khi cự long di chuyển, chiếc đuôi hoàn toàn không chấm đất.
Đằng sau hoàng kim cự long là những đồng loại khác của nó, toàn thân màu xanh, cao hai thước, dài ba thước, đứng thẳng bằng hai chân sau, trên lưng cõng một kỵ sĩ. Mặc dù chỉ di chuyển bằng hai chân nhưng tốc độ của chúng nhanh phi thường, bám sát hoàng kim cự long phía trước.
" Thì ra là kim tinh bạo long cùng ai lý khắc mẫn long ". An Nhã thản nhiên nói, đối mặt với thanh thế do long kỵ binh tạo ra, nàng không hề có thần sắc kinh hoàng.
Người bình tĩnh thứ hai là Diệp Âm Trúc, nhìn đội hình của long kỵ binh, hắn tò mò hỏi: " An Nhã tỷ tỷ, chúng có cấp bậc gì trong long tộc? ". Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net
" Kim tinh bạo long có thẻ xem là một tuần long tương đối cường đại, thậm chí thực lực của nó có thể so sánh với long tộc. Đương nhiên chỉ là đê giai của long tộc mà thôi. Nó là vương giả của địa long, thực lực đạt tới lục cấp ma thú, thuộc kim chúc hệ, gần đạt tới trí tuệ ma thú, tự thân phòng ngự rất mạnh, hơn nữa lại có thiên phú về kim chúc hệ, đủ để nó tung hoành trên đại lục. Ngươi xem, sừng và đuôi nó đều có thể phóng thích ma pháp. Vè phần ai lý khắc mẫn long thì không có gì đáng nói. Chúng thuộc đê giai tuần long, chủ yếu thuộc về tứ cấp hoặc ngũ cấp, không thể phân biệt thực lực của chúng qua thể hình mà chỉ có thể phân biệt qua tốc độ. Có thẻ nói thực lực của chúng nhỉnh hơn một chút so với lục tích địa long của Cách Ân đoàn trưởng. Chúng cùng là địa long, chỉ là tốc độ của ai lý khắc mẫn long nhanh hơn lục tích địa long mà thôi. Luận về tốc độ mà nói, khi ai lý khắc mẫn long gia tốc có thể so sánh cùng kim tinh bạo long ".
Khi An Nhã và Âm Trúc nói chuyện, long kỵ binh đã đến gần, bọn họ hiển nhiên cũng phát hiện ra cân thiết dong binh đoàn, tốc độ từ từ chậm lại.
Lúc này, Diệp Âm Trúc đã có thể nhìn rõ người ngồi trên kim tinh bạo long. Đó là một thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, tay cầm một long kỵ thương dài bảy thước, lưng đeo một thanh trường kiếm, toàn thân được bao phủ bởi bộ ngân khải giáp, quang mang không ngừng lóe lên dưới ánh mặt trời. Hắn không dùng khôi giáp ( mũ bảo vệ đầu),mái tóc màu vàng tung bay dưới gió đầy tiêu sái, thân hình cao lớn, tướng mạo bình thường, trên mặt có một vết sẹo kéo dài từ khóe mắt đến má, tạo cho người ta cảm giác dữ tợn.
Trên ngực trái của hắn có một biểu tượng lục vong tinh màu bạc, trên có khắc tử la lan đồ án, tượng trưng cho gia tộc của hắn.
Đối mặt với uy thế của kim tinh bạo long, tọa kỵ của Cách Ân không ngừng run rẩy: " Ca ngợi Pháp lam, ngài hảo. Tôn kính long kỵ tướng, ở nơi này có thể nhìn thấy ngài là vinh hạnh của ta ". Cách Ân vội vàng nhảy xuống, tay phải đặt tại ngực trái, hướng tới kỵ sĩ trên kim tinh bạo long cung kính thi lễ.
Long kỵ tướng chỉ liếc nhìn Cách Ân một cái, lãnh đạm nói: " Ca ngợi Pháp lam, lai lịch của các ngươi là gì? ". Sau lưng hắn, toàn bộ long kỵ binh đã dừng lại, không tạo ra thanh âm nào, tư thế sẵn sàng chiến đấu khi có biến, quả là một đội ngũ kỉ luật.
Cách Ân không dám tức giận trước thái độ của đối phương, vẫn nhún nhường đáp: " Chúng ta là cân thiết dong binh đoàn, đang trên đường chấp hành nhiệm vụ hộ tống ".
Long kỵ tướng nói như ra lệnh: " Ta và bạn ta đều đã đói bụng, yêu cầu ngươi xuất ra năm giác mã làm lương thực, đây là hai mươi kim tệ bồi thường cho các ngươi ". Vừa nói, hắn vừa tiện tay quẳng cho Cách Ân một túi kim tệ. Khoảng cách giữa hắn và Cách Ân là hai mươi bước nhưng túi tiền trong nháy mắt đã lao tới Cách Ân, khi Cách Ân tiếp nhận cảm thấy một cỗ cường lực truyền đến, hai chân lảo đảo vài bước, suýt ngã trên mặt đất.
" Đại thúc, cẩn thận ". Âm Trúc từ phía sau lao ra đỡ lấy Cách Ân.
Long kỵ tướng không them nhìn ngó đến tình trạng của Cách Ân, tay nhẹ nhàng vuốt ve kim tinh bạo long, thái độ đầy yêu thương trìu mến. Hiển nhiên bạn hắn chính là kim tinh bạo long rồi. Trong mắt Cách Ân chợt lóe ra những tia tức giận nhưng hắn không dám đắc tội với long kỵ tướng, trong lòng thầm nghĩ nếu bây giờ đưa cho đối phương năm thớt giác mã sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của dong binh đoàn, nhưng không đưa cũng không xong. Ài, thật là khó nghĩ!
" Tại sao vừa rồi ngươi dụng lực đạo mạnh như vậy? Mà dựa vào cái gì chúng ta phải đưa giác mã cho địa long cả ngươi ăn? ". Cách Ân hoảng sợ khi nghe Diệp Âm Trúc nói. Lúc này Âm Trúc đã đứng trước mặt hắn, nói thẳng vào long kỵ tướng, thanh âm tràn ngập sự tức giận.
Long kỵ tướng nhìu mày, giương mắt nhìn thử xem kẻ nào vừa nói. Âm Trúc cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn, trước uy thế của kim tinh bạo long hoàn toàn không lùi bước, thập phần quật cường.
" Ma pháp sư? ". Thanh âm của long kỵ tướng hòa hoãn vài phần. Ma pháp sư là một chức nghiệp cao quý mà ai cũng kính trọng, cho dù hiện tại Âm Trúc mới chỉ là xích cấp nhưng hắn cũng không dám coi thường.
Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: " Chúng ta không bán giác mã, số tiền này chúng ta cũng không cần ".
Lúc này Cách Ân đã hoàn hồn lại, vội cản Âm Trúc nói tiếp. Hắn biết thực lực của long kỵ binh rất đáng sợ lại vô cùng kiêu ngạo, e rằng sẽ làm tổn hại Âm Trúc: " Xin lỗi, long kỵ tướng đại nhân. Chúng ta thực sự cần giác mã, sợ là không thể bán cho ngài, mong ngài lượng thứ ".
Long kỵ tướng trong mắt lóe lên một đọa lãnh quang, trong lòng hắn đã có chút bực bội, nói: " Nếu các ngươi có thể tiếp một thương của ta thì có thể đi. Nếu không, lưu giác mã lại ".
" Ngươi dựa vào cái gì mà bá đạo như thế? ". Âm Trúc căm tức nhìn long kỵ tướng.
Long kỵ tướng thản nhiên nói ra hai chữ: " Thực lực ". Chính xác là như vậy, tại Long khi nỗ tư địa lục, thực lực sẽ quyết định hết thảy.
" Uy phong quá a! Áo Tư ĐInh tử tước, đã lâu không gặp, chi bằng dể ta tiếp một long thương của ngươi có được không? ". Thanh âm động lòng người của An Nhã truyền ra từ phía sau lưng Diệp Âm Trúc.
Nghe thanh âm đấy, cả người long kỵ tướng nhất thời chấn động, vội từ trên lưng kim tinh bạo long nhảy xuống, kính cẩn nói: " Ca ngợi Pháp lam, An Nhã tiểu thư, nguyên lai đây là đội ngũ của người a ". Vừa nói, hắn vừa thi lễ với An Nhã, động tác so với Cách Ân lúc trước còn nghiêm trang hơn.
" Ca ngợi Pháp lam ". An Nhã giơ hữu thủ lên ra hiệu cho logn kỵ tướng khỏi cần thủ lễ.
Trước thái độ chuyển biến đột ngột của long kỵ tướng, toàn đội dong binh nhất thời sững sờ, họ không thể nghĩ rằng một long kỵ tướng đối với An Nhã lại phải cung kính đến như vậy.
" An Nhã tiểu thư, số người này là …? ".
An Nhã thản nhiên đáp: " Ở Ba bàng ta có một số hàng hóa quan trọng nên đã nhờ cân thiết dong binh đoàn hộ tống. Không thể nghĩ rằng sẽ gặp được tử tước ở đây. Ngươi không phải đang ở Mễ lan thành ư? ".
Áo Tư Đinh nhìn An Nhã với ánh mắt si mê, sùng kính: " Ta lần này hộ tống một số quân dụng vật phẩm đến Ba bàng. An Nhã tiểu thư chắc cũng biết quan hệ đông minh giữa Mễ lan và Ba bàng rồi. Tiểu thư muốn trở về, chi bằng để chúng ta hộ tống? Một dong binh đoàn thế này quả thực không xứng với thân phận của người ".
An Nhã hừ một tiếng, nói: " Không cần, chỉ cần long thương của ngươi đừng gây khó dễ cho chúng ta là đủ rồi. Ta sao dám làm phiền địa giá của tử tước cơ chứ ".
Áo Tư Đinh cười khổ nói: " Vừa rồi ta đã mạo phạm do không biết tiểu thư cũng ở nơi này. Long thương của ta mặc dù sắc bén nhưng vĩnh viễn không dám chĩa vào An Nhã tiêu thư ".
An Nhã lạnh nhạt nói: " Đã như vậy xin mời tử tước rời bước. Ngài không phải cần quay về Mễ lan thành phục mệnh sao ".
" Tiểu thư, người thật sự không cần chúng ta hộ tống sao? ".
An Nhã trừng mắt nhìn hắn: " Vậy ngươi nghĩ ta sẽ đồng ý sao? ".
Áo Tư Đinh vội nói: " Đã nưh vậy ta xin cáo từ, sua này trở về Mễ lan thành sẽ đến tạ tội với tiểu thư sau ". Vừa nói, hắn vừa đi giật lùi vài bước tỏ thái độ tôn trọng An Nhã rồi mới quay người lại, nhảy lên lưng kim tinh bạo long. Trước khi đi hắn liêc nhìn Âm Trúc một cái, trong mắt lộ rõ địch ý. Long kỵ binh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ là lúc này họ di chuyển hoàn toàn nhẹ nhàng, cũng không tạo ra bụi mờ mịt như trước.
Nhìn bóng dáng đoàn long kỵ binh biến mất, Cách Ân lúc này mới đi tới gần An Nhã, nói: " An Nhã tiểu thư, xin lỗi … ".
An Nhã mỉm cười, nét mặt lạnh như băng đã biến mất: " Ngươi không việc gì phải xin lỗi. Cho dù là A cấp dong binh đoàn đối mặt với long kỵ binh cũng sẽ như ngươi thôi. Dù sao bọn họ cũng là binh chủng đặc biệt. Cách Ân đoàn trưởng, chúng ta xuất phát thôi ". Nói xong, nàng không đợi Cách Ân nói thêm gì nữa, đã quay trở lại xe ngựa.
" Đại thúc, ngẩn người ra làm gì vậy, chúng ta đi thôi ". Diệp Âm Trúc vỗ vỗ vào bả vai Cách Ân.
" A! ". Cách Ân lúc này mới bừng tỉnh, trong lòng thầm nghĩ: xem ra thân phận của vị An Nhã tiểu thư này không hề tầm thường, ngay cả long kỵ binh còn phải kính cẩn. Như vậy chuyến đi lần này có thể sẽ tương đối an toàn, không sợ người khác gây khó dễ, nên nhanh chóng hoàn thành thôi.
" Âm Trúc, vừa rồi thật sự cảm ơn ngươi ".
Âm Trúc mỉm cười nói: " Không có gì. Vừa rồi ta chỉ nói những điều trong lòng đang nghĩ mà thôi. Long kỵ binh thật là bá đạo, nhất là cái gã long kỵ tướng đó, cứ làm như chúng ta là thuộc hạ của hắn không bằng, ra lệnh cho chúng ta làm cái này cái nọ. Chẳng lẽ ở Mễ lan đế quốc bọn họ cũng kiêu ngạo như vậy sao? ".
Cách Ân thở dài một tiếng, nói: " Huynh đệ, ngươi không biết a! Long kỵ binh tại đại lục địa vị gần bằng ma pháp sư, thậm chí địa vị của họ so với ma pháp sư còn muốn cao hơn. Chỉ có cao cấp ma pháp sư mới có thể so sánh với bọn họ. Số lượng của long kỵ binh thậm chí là tiêu chuẩn để đánh giá thực lực của các quốc gia. Chỉ cần một trăm long kỵ binh đã có thể chống lại vạn kỵ binh quân đoàn bình thường ".
Âm Trúc gật đầu, nói: " Cái gã tử tước vừa rồi quả thực rất mạnh, long kỵ tướng đều lợi hại như hắn sao? ".
Cách Ân đáp: " Long kỵ tướng sao không lợi hại cho được. Bất kì ở quốc gia nào, cấp bậc của long kỵ binh đều giống nhau. Mười long kỵ binh làm thành một tiểu đội, trăm người một trung đội, ngàn người làm đại đội, vạn người làm quân đoàn. Ngươi có biết tại sao trong tám quốc gia chỉ có Mễ lan và Địch á được coi là đế quốc trên Long khi nỗ tư đại lục không? Chính là do Mễ lan và Địch á đều có một quân đoàn long kỵ binh, thực lực rất là cường đại, thế mới có thể trấn thủ cực bắc hoang nguyên. Cái gã Áo Tư Đinh vừa rồi chỉ là một ngân tinh long kỵ tướng, hắn cai quản một trung đội, trên hắn có kim tinh long kỵ tướng cai quản một đại đội và tử tinh long kỵ tướng cai quản cả quân đoàn. Ngân tinh long kỵ tướng thực lực đạt đến thanh cấp, kim tinh long kỵ tối thiểu cũng phải lam cấp sơ giai, nhưng mà tử tinh long kỵ tướng chính là tử cấp đại chiến sư, tọa kỵ là cửu cấp cự long. Tọa kỵ của kim tinh long kỵ tướng cũng không phải là tuần long mà là long tộc. Tại long kỵ binh quân đoàn, bình thường một long kỵ binh phải đạt đến chanh cấp chung giai là tối thiểu, chính mình phải có tuần long làm tọa kỵ, chủ yếu là con cháu quý tộc nhưng lại được huấn luyện cực kì nghiêm khắc, đãi ngộ cực cao. Chiến sĩ cũng có thể gia nhập long kỵ binh quân đoàn, nếu mười năm trước ta có thể có lục tích địa long thì ta cũng đã gia nhập long kỵ binh quân đoàn rồi ".
" Nguyên lai là như vậy, chẳng trách thực lực gã tử tước ấy lại cường đại đến thế ". Âm Trúc cảm thán nói, đáng tiếc hắn là một ma pháp sư, nếu thật sự có một cự long làm tọa kỵ thì cảm giác làm sao nhỉ? Chắc hắn phải phi thường sảng khoái rồi.
Trải qua sự cố vừa rồi, cân thiết dong binh đoàn lại tiếp tục ra đi. Trong lòng mỗi người, thân phận An Nhã trở nên cực kì thần bí, chắc chắn nàng không thể là một người buôn bán bình thường được.
Lộ trình hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, mười ngày sau, cân thiết dong binh đoàn rốt cuộc cũng hộ tống An Nhã đi tới Mễ lan thành – thủ đô của Mễ lan đế quốc. Vừa tới cổng, hàng hóa do cân thiết dong binh đoàn hộ tống đã được chục thanh niên mặc áo xanh tới thu thập, ai cũng biết đây là thuộc hạ của An Nhã mà không biết nàng thông báo cho họ bằng cách nào.
" Âm Trúc, ngươi thật sự không tới chỗ của tỷ du ngoạn một chút sao? ". An Nhã có chút chờ đợi nhìn Âm Trúc.
Âm Trúc lắc đầu, đáp: " Không được, ta đã đáp ứng Cách Ân địa thúc, trợ giúp dong binh đoàn của họ lên D cấp. Dù sao Mễ lan học viện ngay bên ngoài Mễ lan thành, sau này có cơ hội, nhất định ta sẽ đến tìm tỷ. An Nhã tỷ tỷ, cảm ơn tỷ dọc đường đã chiếu cố đến ta ".
An Nhã nhìn Âm Trúc cười thật tươi, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến khiến cho tất cả thuộc hạ của nàng cảm thấy lạ kỳ, chưa bao giờ lão bản của họ lại đối xử dịu dàng với một nam nhân đến vậy.
" Đượ rồi, cứ như vậy đi. Mà này, ngươi hãy cầm lấy vật này, sau này rảnh hãy đến phiêu lan hiên tìm ta, ta còn chờ ngươi đạn cầm cho ta nghe đấy ". Vừa nói, An Nhã vừa lấy một lam tinh giới chỉ ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa trên tả thủ của Âm Trúc.
" A! An Nhã tỷ tỷ, vật trân quý thế này ta không thể nhận đâu ".
Lam tinh giới chỉ hình dáng điển nhã, phần thân có màu bạc, không biết dùng chất liệu gì để tạo thành, mặt trước có khảm một lam bảo thạch hình giọt nước, quang mang màu lam tỏa ra nhu hòa, nhẹ nhàng lưu chuyển. Viên bảo thạch hoàn toàn không có chút tì vết nào, hơn nữa lại có ma pháp ba động, khiến Âm Trúc có thể khẳng định đây là một không gian giới chỉ.
Giới chỉ vừa đeo vào tay hắn thì tinh thần lực đã tự động liên kết với nó, Âm Trúc giật mình phát hiện, không gian bên trong giới chỉ này so với cái trước đây con muốn rộng lớn hơn, bên trong thậm chí còn có năm trăm kim tệ.
" Tỷ tỷ đã nói vậy àm ngươi còn chưa an tâm sao? Cái này là lễ vật tỷ tặng ngươi, huống chi ngươi mang nó mới có thể tới phiêu lan hiên tìm ta. Nếu ngươi không nhận, ta sẽ tức giận đó! ". Mặc dù rõ ràng là An Nhã giả bộ tức giận nhưng chiêu này của An Nhã đối với Âm Trúc lại cực kì hữu hiệu, khiến hắn tin đến sái cổ.
Âm Trúc bất đắc dĩ nói: " Được rồi, trước tiên ta xin nhận giới chỉ của tỷ vậy, nhưng số tiền này ta nhất định không nhận. Gia gia đã nói qua, nam nhân nhất định không được nhận tiền của đàn bà phụ nữ, nếu không sẽ biến thành kẻ bám váy phụ nữ. Ta bây giờ vẫn nhớ kĩ lời nói của người, tỷ đừng trách ta, đây là nguyên tắc ". Thanh âm của hắn có phần trang trọng.
An Nhã đỏ mặt, may mà tính tình nàng phi thường kiên nhẫn mới có thể áp chế nhưng cảm xúc trong lòng, thấp giọng nói: " Tiểu tử ngốc, ngươi có biết "kẻ bám váy phụ nữ" có ý tứ làm sao không? Sao ại có thể nói ra những lời như vậy. Cuộc sống bên ngoài sẽ không dễ dàng, không có tiền ngươi định thế nào? ".
Âm Trúc kiên nghị lắc đầu: " Tỷ tỷ, ta thật sự không thể nhận số tiền này. Nếu tỷ không thu hồi, ta cũng sẽ không dám nhận giới chỉ của tỷ ".
An Nhã bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, hữu thủ đưa ra tiếp cận giới chỉ của Diệp Âm Trúc. Quang mang xanh biếc chợt lóe lên, Âm Trúc có thể cảm nhận được năm trăm kim tệ đã được An Nhã thu hồi.
" Tiểu tử ngốc, giờ ta phải đi, sau này phải cẩn thận một chút, đừng có mà lại đánh mất giới chỉ. Có khó khắn gì nhớ đến tìm tỷ nhé ".
Diệp Âm Trúc đứng nhìn cỗ xe ngựa của An Nhã dần dần rời xa, trong lòng trào dâng những cảm xúc mãnh liệt. Không hiểu sao trong lòng hắn lúc này lại có cảm giác mất mát như lúc Tử rời đi.
Mễ lan đế quốc là quốc gia cường đại nhất trên Long khi nỗ tư đại lục, phía bắc giáp cực bắc hoang nguyên, phía tây giáp A tư khoa lợi vương quốc, phía đông giáp Phật la vương quốc, phía tây nam giáp Ba lặc mạc vương quốc, phía đông nam giáp Ba bàng vương quốc. Nhưng điều quan trọng nhất là phía nam của Mễ lan lại giáp trung tâm của Long khi nỗ tư đại lục – Pháp lam. Vừa giáp bốn vương quốc lại thêm cực bắc hoang nguyên, Mễ lan nhất định phải tận lực phát triển binh lực, nếu không làm sao có thể thái bình được đây?
Mễ lan thành là một tòa thành nổi tiếng từ xưa với nền văn hóa lâu đời nhưng lại rất văn minh, cư dân khoảng sáu trăm vạn, là trung tâm buôn bán, giao lưu văn hóa giữa Mễ lan và các quốc gia khác.Thường trú ở đây có ba mươi vạn quân đội, trong đó bao gồm ba đại đội long kỵ binh.
Cách Ân và Âm Trúc đang đi thăm quan Mễ lan thành, vừa đi Cách Ân vừa giới thiệu cho Âm Trúc một chút kiến thức về tòa thành này " Mễ lan thành được xưng là thiên đường của giới quý tộc, các kiến trúc nơi đây đều do những công tượng kiệt xuất nhất của đại lục thiết kế. Ở chỗ này chỉ cần có tiền là mua được tất cả, khắp nơi đều có những khu giải trí giúp ngươi tiêu tiền một cách nhanh nhất. Mễ lan thành cũng là thành trì an toàn nhất trên Long khi nỗ tư đại lục, thử hỏi ai dám xâm phạm một thành thị do ba ngàn long kỵ binh bảo vệ đây. Âm Trúc, đi lại ở đây ngươi phải cẩn thận bởi ở đây rất rộng lớn, từ bắc thành đến nam thành ít nhất cũng phải mất ba ngày ".
Cách Ân và Âm Trúc đang đi đến dong binh tổng hội, dù sao để thăng cấp dong binh đoàn không cần nhiều người, có xích cấp pháp sư Âm Trúc là đủ rồi. Các thành viên còn lại của dong binh đoàn đều được an bài trong lữ quán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.