Khí thế xông lên mãnh liệt trong nháy mắt đình chỉ, kỵ sĩ trên lưng Mãnh Tượng bị quán tính hất tung lên, bất quá Pháp Lam Kỵ Sỹ quả thật có chỗ độc đáo, mặc dù mất đi thăng bằng, trong lòng giật mình nhưng hắn vẫn không quên công kích, thân thể ở giữa không trung mà chiến phủ dài bảy thước vẫn quét ngang ra, thẳng đến đầu trọc lớn của Cách Lạp Tây Tư. Ánh mắt của Cách Lạp Tây Tư lúc này vẫn nhìn vào đối phương phía trước là Mãnh Tượng thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ, ngay cả cái chiến phủ đang bổ về mình cũng không nhìn một cái. " Ầm" như một tiếng nổ lớn do cự đại chiến phủ chém vào cổ Cách Lạp Tây Tư nhưng làm cho Mãnh Tượng kỵ sĩ chợt kinh hãi là, Cách Lạp Tây Tư như trước vẫn đứng bất động ở nơi đó,đầu trọc lớn của hắn cũng còn trên cổ, mà chiến phủ đã bị cong queo. Do bị chấn động tác dụng nên kỵ sĩ từ trên lưng Mãnh Tượng bay lên, thân thể một lần nữa thay đổi phương hướng, lần này hắn hoàn toàn mất đi thăng bằng, ngay cả chiến phủ trong tay cũng đã rời tay bay về phía xa. Cách Lạp Tây Tư trong mắt thả ra bưu hãn quang mang, gầm nhẹ một tiếng làm tấm thân dài vượt qua ba mươi thước, cao vượt qua con Mãnh Tượng lớn mười thước, chỉ cầm một cánh tay mà giơ nó lên. Mãnh Tượng hoảng sợ kịch liệt giãy dụa, nhưng bất luận nó có động tác như thế nào, đều không thể thoát ly khỏi tay của Cách Lạp Tây Tư. Một đầu Mãnh Tượng bình thường cân nặng cũng hơn ngàn cân, dưới tình huống giãy dụa, trọng lực càng tăng thêm vài lần mà Cách Lạp Tây Tư chỉ sử dụng một cánh tay mà thôi, đây là dạng lực lượng gì? Mãnh Tượng kỵ sĩ luôn luôn dùng lực phục người, mắt nhìn thấy Cách Lạp Tây Tư xuất ra lực lượng cường đại cùng với lực phòng ngự kinh người, tín niệm tất thắng của bọn họ rốt cục cũng bị dao động. "Trả lại cho các ngươi đây." Cách Lạp Tây Tư cười một tiếng, Mãnh Tượng trong tay chợt ném đi, dễ dàng tựa như ném ra một viên đá nhỏ, thân thể khổng lồ của Mãnh Tượng tại không trung vẽ ra một vòng thẳng đến trung ương Mãnh Tượng kỵ sĩ đoàn. Với sức nặng như vậy hơn nữa do Cách Lạp Tây Tư ném đi. một khi rơi vào trong trận thế của Mãnh Tượng kỵ sĩ sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Trong lúc này. Mãnh Tượng thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ rốt cục cũng di chuyển. Trong tiếng rống giận dử vị thánh kỵ sĩ này mạnh mẽ bay lên từ lưng Hoàng Kim Mãnh Tượng, tại giữa không trung đón Mãnh Tượng đang bay tới, một tiếng hét lớn vang lên, hắn dựa vào sức mãnh của bản thân cùng đấu khí Tử cấp cửu cấp, đem đầu Mãnh Tượng hạ xuống. Khi Sa Khuê Nhĩ nâng Mãnh Tượng hạ xuống trên mặt đất thì hai chân hắn bị sức nặng tác dụng đã lún thật sâu xuống mặt đất. So với Cách Lạp Tây Tư dễ dàng ngăn trở Mãnh Tượng đánh vào, thì rõ ràng rơi xuống thế hạ phong. Cách Lạp Tây Tư trong mắt toát ra một tia kinh ngạc, "không tệ lắm, tiểu tử kia, trong nhân loại thì sức mạnh của ngươi như vậy cũng không tệ. Đáng tiếc, so sánh với ta, ngươi cũng không phải là đối thủ." Vừa nói, Cách Lạp Tây Tư vẫn còn vươn một cây ngón trỏ tại mũi mình, trong mắt vẻ khinh thường càng thêm rõ ràng.Mặc dù bị đối phương hạ nhục nhưng kinh ngạc hơn chính là Mãnh Tượng thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ sau khi giúp Mãnh Tượng hạ xuống một bên thì trong mắt hắn lửa giận dần dần biến mất,ánh mắt trở nên bình tĩnh dị thường, đưa tay lấy từ trên lưng Hoàng Kim Mãnh Tượng vương chiến phủ dài mười thước, chậm rãi giơ nghiêng hướng lên bầu trời, tay kia làm ra thủ thế mời. "Pháp Lam Mãnh Tượng thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ. Hướng các hạ khiêu chiến." Chứng kiến cảnh này thì Tử đứng ở Tử Tinh quân đoàn không nhịn được âm thầm gật đầu, không hổ là thánh kỵ sĩ từ Pháp Lam đi ra, tố chất cũng quả nhiên không phải là Chiến Sĩ bình thường của nhân loại có khả năng so sánh. Tại trong nháy mắt khống chế được tâm tình bản thân có thể thấy được người này đã tìm được chân lý của chiến sĩ, chỉ riêng nhìn vào biểu thái bình tĩnh của hắn,đã thấy được sự phi thường. Cách Lạp Tây Tư vẫn còn giữ bộ dáng vừa rồi, hướng Sa Khuê Nhĩ giơ một ngón tay, " Tới đi, tiểu tử kia." Sa Khuê Nhĩ cũng không có mở miệng thêm, nhưng hai mắt hắn lại chợt sáng lên. Màu tím sậm chung quanh thân thể chợt bốc lên, vẫn kéo cự phủ trên mặt đất, chân trái trong nháy mắt tiến lên trước, thân thể cường tráng như tên rời khỏi cung bay lên trời. Hai tay nắm chiến phủ, mang theo huyễn lệ Tử Cấp Đấu Khí thẳng đến đỉnh đầu Cách Lạp Tây Tư bổ tới. Cách Lạp Tây Tư ha ha cười. không lùi mà tiến tới, đón hướng của Sa Khuê Nhĩ tiến lên trước một bước, trong mắt hung quang phóng thả, tay phải lần nữa giơ lên,cường hãn lực vô cùng trực tiếp hướng chiến phủ của Sa Khuê Nhĩ chộp tới. Đối với lực phòng ngự của chính mình, Cách Lạp Tây Tư có tin tưởng tuyệt đối. thực lực Bạch Cảnh nhị cấp cùng Tử Cấp cửu cấp chính là hai cái khái niệm, huống chi hắn lại là thần thú có lực phòng ngự mạnh mẽ nhất - Chiến Tranh Cự Thú! ầm - Cách Lạp Tây Tư bằng vào tay phải tiếp cự đại chiến phủ của Sa Khuê Nhĩ nhưng cũng không dễ dàng như lúc trước, hai chân Cách Lạp Tây Tư cũng đã lún sâu vào mặt đất, mà chiến phủ của Sa Khuê Nhĩ cũng không tổn hại, sau khi cùng tay phải Cách Lạp Tây Tư tiếp xúc, chiến phủ nhanh chóng bắn lên, Sa Khuê Nhĩ tại giữa không trung nhanh chóng xoay tròn, chiến phủ khổng lồ một lần nữa quét ngang mà đến. Cách Lạp Tây Tư kinh ngạc phát hiện, tay mình chặn công kích của đối phương lại có chút tê dại, đó là lực lượng khác cấp mà còn do nhân loại thi triển.Đây là lần đầu tiên hắn gặp qua chuyện này, không giận mà vui,rốt cục máu hiếu chiến lại trỗi dậy. "Hảo, trở lại." vẫn như trước không có né tránh, Cách Lạp Tây Tư chỉ là có chút hơi nghiêng thân mình, nắm tay thành quyền bay thẳng đến chiến phủ mà đánh tới. Mặt đất lại ầm vang lên một lần nữa, đấu khí màu tím sậm đối với Cách Lạp Tây Tư mà nói căn bổn không có bất cứ tác dụng gì, chiến phủ lần nữa đẩy ra, lúc này chiến phủ của Sa Khuê Nhĩ đã làm mặt đất thêm một lỗ hổng lớn nữa. Nhờ vào lực phản chấn, Sa Khuê Nhĩ tại không trung xoay tròn hai vòng mới đưa lực phản chấn hoàn toàn hóa giải, hắn phát hiện hai tay mình có chút run rẩy, phải biết rằng trong Pháp Lam mười hai kỵ sĩ đoàn, nói về lực lượng hắn tuyệt đối xếp hạng thứ nhất. Nhưng lúc này với Cách Lạp Tây Tư trước mặt, hắn không cách nào chiếm được chút tiện nghi, mà đối thủ trước mặt vẫn còn dùng tay không. " Lực lượng của các hạ trong đời ta bây giờ mới thấy, bất quá ngươi phải cẩn thận, kế tiếp ta sẽ dùng toàn lực cùng ngươi đối kháng." chiến phủ của Sa Khuê Nhĩ hoành tại trước ngực, trong mắt toát ra thần sắc tôn kính, có thể bằng vào lực lượng để cảm phục hắn, Cách Lạp Tây Tư đã chiếm được sự tôn trọng của hắn. Chứng kiến bộ dáng của đối thủ, Cách Lạp Tây Tư cũng thu hồi vẻ mặt khiêu khích, " Nhân loại, ngươi cũng không tệ, lực lượng của ngươi đã làm cho ta cảm thấy rất sảng khoái, cưỡi Mãnh Tượng của ngươi cho ta xem toàn bộ thực lực ngươi." Sa Khuê Nhĩ biết rằng bằng vào chính mình không thể nào là đối thủ của nam tử đầu trọc trước mắt, từ ngữ khí đối phương mà xem, hắn tất nhiên không phải nhân loại, có thể huyễn hóa thành hình người, ít nhất cũng là chín cấp ma thú. nhưng chín cấp ma thú thật sự có thể có được lực lượng như vậy hay sao? " Hảo, vậy cung kính không bằng tuân mệnh." một tiếng gầm nhẹ kỳ dị từ miệng Sa Khuê Nhĩ phát ra, Hoàng Kim Mãnh Tượng vương phía sau chợt chạy chồm đứng lên, tuy thân thể khổng lồ nhưng tăng tốc lại cực nhanh,chỉ qua mấy lần hô hấp đã đi tới sau lưng Sa Khuê Nhĩ. Sa Khuê Nhĩ bay lên rồi vững vàng rơi xuống trên lưng Hoàng Kim Mãnh Tượng vương, trong miệng phát ra một tiếng quát chói tai một lần nữa hướng Cách Lạp Tây Tư vọt lại. Bên ngoài Cầm Thành. Tư Long chau mày nhíu mặt, hắn dùng cường đại tinh thần lực dò xét biết bên trong Cầm Thành phát sinh việc gì, không nhịn được thầm mắng, Sa Khuê Nhĩ này ý nghĩ đơn giản giống đồ đần. Lúc này mà còn cùng đối phương đơn đả độc đấu, đây là chiến tranh, không phải quyết đấu, bất quá hắn cũng đồng thời giật mình, bởi vì hắn rất rõ ràng lực lượng của Sa Khuê Nhĩ, từ thanh âm của Sa Khuê Nhĩ có thể nghe ra được trong quá trình đơn đả độc đấu này hẳn là bị rơi xuống hạ phong, là ai có thể ngăn trở Sa Khuê Nhĩ đây? Là Cầm Đế Diệp Âm Trúc hay là Tử Tinh Bỉ Mông? Bên trong Cầm Thành chiến đấu cũng bắt đầu rồi, bên kia còn chưa chấm dứt. Pháp Lam ma pháp sư các mắt nhìn năng lượng trên không trung đang loạn chảy, đã bắt đầu rồi ngâm xướng lần thứ hai, mà cự long hộ tống Cầm Đế Hào hàng không mẫu hạm chiến đấu cũng đã ngâm xướng long ngữ Ma Pháp, trận ma pháp đại chiến này chỉ khi một phương hoàn toàn bị hủy diệt thì mới có thể đình chỉ. Lúc này, ai cũng nói cho dù thắng bại như thế nào thì chưa ai nói được, Pháp Lam do chiếm cứ số lượng nên có ưu thế. Mà thân thể cự long thì nhân loại không cách nào so sánh với, cho dù nhận lấy cấm chú công kích, thì cự long cũng không nhất định bị trí mạng thương tổn, nhất là thượng vị long tộc, càng không thế nào e ngại lực lượng cấm chú. Chỉ là, tình thế phát triển lúc này đúng là bất lợi cho Cầm Thành. Bởi vì, cực mạnh Ma Pháp Sư mặt đất là Cầm Đế mười hai nhạc phường Cầm Thành. trải qua lúc trước bị tinh thần lực cắn trả, đã không cách nào thả ra Thần Âm Quang Hoàn như lúc trước. Tư Long lãnh đạm nói: "An Kỳ. ngươi tiến vào Cầm Thành đốc chiến. nói cho Sa Khuê Nhĩ, không nên cùng đối phương dây dưa. Mau san bằng Cầm Thành." " Dạ. sư phụ." An Kỳ đáp ứng một tiếng thân hình chợt lóe lên,như là thuấn di hướng Cầm Thành bay đi. Chiến đấu đến lúc này thì Cầm Thành viễn trình công kích Quân Đoàn đã không có tác dụng gì nữa, kể cả Phá Ma nỗ tiễn cũng đã rất khó uy hiếp đến Pháp Lam,chỉ có Ma Đạo Pháo đang tích súc năng lượng mới có thể làm cho Pháp Lam bị đả kích nhất định, chỉ là uy lực Ma Đạo Pháo nếu như kéo dài tới ngoài thành, đối với Pháp Lam ma pháp sư quân đoàn mà nói, khoảng cách vẫn còn xa một chút, mà bên trong thành trước mặt Mãnh Tượng kỵ sĩ đoàn lại có tử tinh Quân Đoàn. uy lực Ma đạo pháo rất dễ dàng xúc phạm tới đối phương, cho nên An Nhã đang đợi chờ cơ hội. Thanh âm ngâm xướng trầm thấp bắt đầu vang lên. Âm thanh rất rõ ràng nhưng cũng rất quái dị khiến không ai có thể nghe hiểu đó là loại ngôn ngữ gì. Cuộc chiến tiến vào trạng thái căng thẳng, Ám tháp chủ Tư Long rốt cuộc nhịn không nổi muốn ra tay. Hào quang màu đen vòng quanh thân thể hắn. Hai mắt hắn đã hết khẩn trương mà chuyển thành màu trắng u hồn. Tay phải cầm lấy pháp trượng có Hồn châu, hai tay giang ra hai bên, ma pháp quái dị cực điểm bắt đầu dao động quanh người hắn. Chú ngữ trầm thấp lại càng ngày càng trở nên phẫn nộ, quả thực giống như tiếng rít. An Nhã đang ở trong Viễn Cổ chi thụ quan sát chiến trường đột nhiên sắc mặt đại biến. Bản thân là Tinh Linh nữ vương, tâm thần của nàng và Viễn Cổ chi thụ đã hòa hợp thành một thể, khi nghe Tư Long bắt đầu ngâm xướng thì An Nhã đột nhiên cảm giác được Viễn Cổ chi thụ lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi. Nó vốn tràn ngập sinh mệnh lực vậy mà lúc này thu về rất nhanh, thậm chí còn có chút co rút điên cuồng. Sợ hãi, Viễn Cổ chi thụ không ngờ lại cảm thấy sợ hãi. Cho dù lúc trước đối phương sử dụng đồng thời mấy trăm cấm chú cũng không hề phát sinh tình huống như vậy, rốt cuộc Tư Long đang ngâm xướng ma pháp gì? Diệp Âm Trúc đã từng miêu tả chi tiết thực lực ma pháp của Tư Long cho các thành viên cao cấp của Cầm thành. Đạt tới thực lực như của hắn, phát ra cấm chú chẳng qua chỉ là giơ tay nhấc chân mà thôi, tiện thể vẫy tay cũng có thể phát ra ma pháp có hiệu quả cấp bậc cấm chú. Vậy mà lúc này hắn lại ngâm xướng trong thời gian khá lâu nhưng vẫn không hề có ý dừng lại. Rốt cuộc đây là loại ma pháp gì phải khiến hắn ngâm xướng trong thời gian lâu như vậy? Thương thế của Tư Long vẫn còn chưa khỏi hẳn. Nhưng dù sao hắn cũng là Ma Pháp Sư cường đại nhất của Pháp Lam, trừ Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân. Thực lực ma pháp đã đến gần Bạch cảnh cấp tám, cho dù ma pháp của hắn chưa khôi phục toàn bộ thì quả thực cũng đã cực kỳ kinh khủng rồi. Đôi mắt lạnh như băng, hào quang màu trắng u hồn không ngừng lóe lên. Thanh âm của chú ngữ càng ngày càng cao. Khí lưu màu đen quay quanh người hắn bắt đầu biến thành màu trắng. Phía dưới Tư Long, tốc độ ngâm xướng của các ma pháp sư của Pháp Lam đang chậm hẳn lại, dường như là chịu ảnh hưởng của Tư Long. Quỷ dị nhất là mặc dù chung quanh thân thể của Tư Long xuất hiện biến hóa nhưng không hề xuất hiện chút năng lượng dao động nào. Một tia khí lưu như tơ trắng bắt đầu chảy ra từ dưới mặt đất. Mặt đất trong phạm vi mấy trăm dặm cũng đều xuất hiện tình cảnh này. Khí lưu màu trắng không ngừng hội tụ lại hướng Tư Long. Không ai biết chúng là cái gì, nhưng cùng với sự xuất hiện của khí lưu màu trắng này, Viễn Cổ chi thụ lại càng sợ hãi hơn. Đầu óc An Nhã xoay chuyển cực nhanh, rốt cuộc đó là cái gì mà có thể khiến cho Viễn Cổ chi thụ sợ hãi đến mức sinh mệnh lực vô cùng khổng lồ cũng bị áp chế? Đột nhiên, trong đầu An Nhã lóe lên, nàng biết rõ khí lưu màu trắng này là cái gì. Đối nghịch với sinh mệnh lực chính là tử vong khí tức. Chỉ có tử vong khí tức khổng lồ hơn nhiều so với Viễn Cổ chi thụ mới có thể khiến cho Viễn Cổ chi thụ cảm thấy khủng hoảng. Khí lưu màu trắng này rõ ràng là tử khí trong phạm vi ảnh hưởng của ma pháp. Ngưng tụ nhiều tử khí như vậy để phát động ma phát, rốt cuộc là cái gì đây? Trong Cầm Đế hào, Áo Lợi Duy Lạp cũng cảm thấy mờ mịt. Hắn không có Viễn Cổ chi thụ nhắc nhở, đương nhiên không có cảm nhận sâu sắc như An Nhã. Các cự long xung quanh Cầm Đế hào đều đang ngâm xướng chú ngữ. Áo Lợi Duy Lạp lẳng lặng quan sát chiến trường. Nhìn tình cảnh này, ít nhất bây giờ cuộc chiến đã tạm ổn định. Đúng lúc này, thanh âm của An Nhã đột nhiên vang lên thông qua hệ thống toàn phương vị giam trắc khống chế bên trong Cầm Đế hào: - Mau ngăn cản Tư Long, không được để cho ma pháp của hắn phát sinh tác dụng. Thanh âm của An Nhã cực kỳ gấp gáp, hoàn toàn khác với sự ưu nhã, bình tĩnh thường ngày của nàng. Áo Lợi Duy Lạp lập tức phản ứng, nói với Ly Sát đang phụ trách vũ khí bên cạnh: - Mau, Tịch diệt chi pháp nạp năng lượng. Chuẩn bị. Phản ứng của Cầm Thành cũng khá nhanh nhưng lúc này, ma pháp của Tư Long đã hoàn thành. Không hề có báo hiệu, không hề có bất cứ dáng vẻ nào của ma pháp phát ra, phía trên đầu Cầm Thành đột nhiên xuất hiện một mảng hào quang màu tím đen. Hào quang màu tím đen kia cực kỳ quỷ dị. Diện tích cũng không quá lớn, chỉ khoảng một trăm thước vuông. Trong mảng hào quang tím đen đó, có một vòng tròn màu đen chậm rãi dao động, từ từ hạ xuống đầu thành. - Viễn trình Quân Đoàn, lui lại. Áo Lợi Duy Lạp lập tức ra lệnh cho trên thành. Phản ứng của Bội Cổ cũng rất nhanh, thực hiện ngay mệnh lệnh, đúng là chiến sĩ khóa quân sự đầu tiên của Cầm Thành của Áo Lợi Duy Lạp. Nhưng tốc độ rút lui của các chiến sĩ Cầm Thành vẫn chậm một chút, hào quang màu tím đen đó đã rơi xuống đầu thành. Trong phạm vi một trăm thước vuông, gần một trăm chiến sĩ Cầm Thành và Địa tinh tê liệt giả đầu tiên bị bao phủ trong đó. Sau một khắc, một màn khủng khiếp xảy ra. Bát kể là Chiến Sĩ của Cầm Thành viễn trình Quân Đoàn hay Địa tinh tê liệt giả, vừa mới bị nhiễm một chút hào quang màu tím đen kia, lập tức tan rã ra như băng tuyết. Địa tinh tê liệt giả bằng kim loại cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều phát hiện mình đã không thể di động nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể chính mình bị hòa tan. Trong quá trình hòa tan, Tư Long vẫn ngâm xướng không ngừng nghỉ. Mảng hào quang màu tím đen này bắt đầu mở rộng diện tích. Chỉ trong nháy mắt sau khi cắn nuốt hơn một trăm sinh mạng, mảng hào quang tím đen này đã đạt tới diện tích 150 thước vuông, hơn nữa xu thế này càng lúc càng mở rộng hơn trước. Đây là ma pháp sao? Cầm Thành cũng không thiếu ma pháp sư, nhưng trong trí nhớ của bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến loại hiệu quả này của ma pháp ám ma hệ. Uy lực khủng bố của hào quang màu tím đen này vừa mới bắt đầu, các chiến sĩ Cầm Thành bị bao phủ trong đó đã hoàn toàn bị tan rã. Ngay cả tường Cầm Thành do đá hoa cương xây lên cũng bắt đầu bị hòa tan, hơn nữa tốc độ hòa tan cực kỳ nhanh chóng. Gần như chỉ trong vài lần nháy mắt, tường thành đã bị hòa tan hơn một trăm thước, hơn nữa tốc độ lan tràn vẫn nhanh chóng như trước. Ở giữa không trung, Phi mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức và Ma điêu thánh kỵ sĩ Không Lệnh Kỳ liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đều thấy được sự hoảng sợ trong mắt đối phương. Người của Cầm Thành không nhận ra ma pháp này là gì, nhưng bọn họ xuất thân từ Pháp Lam lại biết. Ma pháp này do Tư Long thi triển chính là ma pháp thuộc ám hệ, được xưng là Cấm kỵ trong Cấm kỵ, Cấm chú trong Cấm chú, có thể cắn nuốt hết thảy sinh mệnh thể (thân thể có sinh mệnh) và phi sinh mệnh thể (thân thể không có sinh mệnh),cấm chú có tính chất siêu cấp hủy diệt. Tên và hiệu quả của nó đều khủng bố như nhau, gọi là: Tử Vong Điêu Linh. Hễ trong phạm vi bao phủ của Tử Vong Điêu Linh, bất kể là vật gì cũng đều bị ăn mòn, hòa tan. Hơn nữa, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể các vật đều gia nhập vào trong ma pháp này. Đặc điểm mạnh nhất của Tử Vong Điêu Linh chính là lan tràn vô hạn, chỉ cần ma pháp lực của ma pháp sư đầy đủ, nó sẽ không ngừng ăn mòn và cắn nuốt. Tử Vong Điêu Linh không những có thể cắn nuốt vật thể và sinh mệnh thể mà ngay cả ma pháp cũng có thể cắn nuốt. Cho nên muốn ngăn cản ma pháp này chỉ có một biện pháp, đó là bắt ma pháp sư thi triển ma pháp này đình chỉ ngâm xướng, mới có thể cắt đứt. Tốc độ khuyếch trương của Tử Vong Điêu Linh cực nhanh, các chiến sĩ Cầm Thành chỉ rút lui chậm một chút liền bị cắn nuốt vào trong đó. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Viễn trình công kích quân đoàn đã có hơn một ngàn người bị hủy diệt trong phạm vi của Tử Vong Điêu Linh. Như vậy, ngay cả linh hồn của họ cũng bị ma pháp khủng bố này ăn mòn sạch sẽ. Với thực lực ma pháp của Tư Long, nếu như để hắn duy trì liên tục ma pháp này, cho dù là cắn nuốt cả nửa Cầm Thành cũng không phải là không thể. Pháp lực của Thứ thần cấp 8, tiêu hao bao lâu mới phải dừng? Trong mắt Phi mã thánh kỵ sĩ Kiệt Lạp Đức toát ra vẻ không đành lòng. Hắn tuyệt đối giết người không nương tay, nhưng ngay cả linh hồn của đối phương cũng bị hủy diệt triệt để, như vậy là đạt tới giới hạn của hắn rồi. Hắn là Thánh kỵ sĩ Pháp Lam chứ không phải ác ma sát nhân. - Tư Long đại sư hình như có chút quá mức rồi đó. Kiệt Lạp Đức nhíu mày nói. Không Lệnh Kỳ bất đắc dĩ nói: - Chúng ta có thể làm sao bây giờ? Hắn đã làm như vậy, chúng ta không thể ngăn cản, chỉ có thể bảo vệ cho hắn. Kiệt Lạp Đức, chúng ta không có khả năng ngăn cản quyết định của các tháp chủ. Ta nghĩ, Tư Long đại sư nhất định có ý đồ của mình, Tử Vong Điêu Linh có lẽ sẽ không thi triển quá lâu đâu. Kiệt Lạp Đức cười khổ nói: - Ta chỉ sợ sau khi Tư Long đại sư thi triển đến một mức độ nhất định, ngay cả hắn cũng không thể khống chế hiệu quả của Tử Vong Điêu Linh. Nếu như vậy, sợ rằng trong phạm vi Cầm Thành này đều bị hủy diệt hết, trong vòng một ngàn năm, không một ngọn cỏ nào có thể mọc nổi. Không Lệnh Kỳ, ngươi hẳn biết rằng minh lệnh của Pháp Lam đã nghiêm cấm mấy loại ma pháp cấm kỵ này, Tử Vong Điêu Linh chính là một trong số đó. Mặc dù trong lòng Kiệt Lạp Đức bất mãn nhưng lúc này hắn cũng không thể nào đi ngăn cản Tư Long được. Hiệu quả mạnh mẽ của ma pháp kia một khi thi triển ra, nếu chẳng may bị cắt đứt, ai biết sẽ sinh ra thương tổn gì đối với bản thân ma pháp sư. Cho dù là Tư Long, nếu không dựa vào hồn châu của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, hắn cũng không dám thu nhận nhiều khí tức tử vong như vậy. Ra chiến trường thì không thể nào tránh được chết chóc, nhưng đối với Cầm Thành, chỉ trong nháy mắt đã tổn thất hơn một ngàn người, đây chính là lần đầu tiên. Diệp Âm Trúc không có mặt ở đây, bản thân Áo Lợi Duy Lạp là Thống sóai cũng không khỏi đau đớn trong lòng. Làm sao có thể ăn nói với Diệp Âm Trúc đây! Tư Long vừa thi triển Tử Vong Điêu Linh vừa lạnh lùng nhìn Cầm Thành ở đối diện. Đối nghịch với ta, ta sẽ cho các ngươi hình hồn câu diệt (hủy diệt cả thân thể và linh hồn). Cầm Thành, bắt đầu từ hôm nay sẽ bị hủy diệt khỏi thế giới này. Trong lòng Tư Long càng lúc càng lạnh, đột nhiên, hắn nhìn lên không trung của đối phương. Một vật thể khổng lồ hình elip được các cự long bảo vệ xung quanh chậm rãi bày ra. Phía trước vật thể được cự long bảo vệ đó đột nhiên xuất hiện một nòng pháo tỏa ra màu đen quái dị, dẫn theo năng lượng kịch liệt dao động. Trước đây Tư Long đã nhìn thấy ma đạo pháo của Cầm Thành. Mặc dù hắn giật mình khi thấy Cầm Thành có thể đem loại vũ khí có sức công kích kinh khủng này đặt trên vật thể có thể bay này, nhưng trong lòng hắn vẫn rất khinh thường. Với lực công kích đó mà muốn ngăn cản ma pháp của ta sao? Đơn giản là không thể. Tư Long bây giờ không còn tâm tư để chú ý đến thành tựu khoa học kỹ thuật của Cầm Thành. Thi triển Tử Vong Điêu Linh chứng tỏ hắn đã quyết tâm hủy diệt hoàn toàn Cầm Thành. Nhưng hắn đã quá coi thường uy lực của hàng không mẫu hạm Cầm Đế hào. Có thể khiến cho Cự Long kỵ sĩ đoàn phải hộ vệ, do toàn bộ các đại sư của bộ lạc Địa tinh và Ải nhân tộc phối hợp tạo thành, tiêu hao vô số nguyên liệu trân quý, Cầm Đế hào sao có thể đơn giản như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL Động lực của Tịch diệt chi pháo là từ tinh hạch của ma thú cấp chín. Hơn nữa, mỗi một viên tinh hạch của ma thú cấp chín chỉ có thể phóng ra duy nhất một phát pháo mà thôi. Được ma pháp trận trong Tịch diệt chi pháo tăng phúc, lực công kích bộc phát trong nháy mắt đã đạt tới mức độ cực kỳ khủng bố. Cho dù là lực phòng ngự siêu cường như Kim Long Vương khi đối mặt với Tịch Diệt chi pháo cũng không thể ngăn cản, có thể thấy được uy lực của nó mạnh mẽ thế nào. Dao động khổng lồ của năng lượng không ngừng tăng lên, bên trong Cầm Đế hào, Ly Sát lợi dụng ma pháp trận nhắm vào thân thể của Tư Long, bình tĩnh phóng ra ma pháp. ầm - Cả Cầm Đế hào đều rung động kịch liệt. Ngay sau đó, một cột sáng rất lớn tràn ngập hào quang màu nhũ trắng bắn ra từ miệng pháo. Cầm Thành đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ cho trận đánh này. Diệp Âm Trúc và An Nhã đã sớm nghĩ được rằng trong đám địch nhân sẽ phải đối mặt trong trận chiến này chắc chắn sẽ có Ám tháp chủ Tư Long. Tịch diệt chi pháo là một trong những thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất của Cầm Thành, cho nên bọn họ đã chuẩn bị một kiện lễ vật, đó chính là một viên tinh hạch của ma thú cấp chín có thuộc tính quang minh. Trong toàn bộ Cầm Thành cũng chỉ có một viên tinh hạch của ma thú cấp chín có thuộc tính quang minh mà thôi. Cột sáng màu nhũ trắng bắn ra, khí tức quang mình khổng lồ lập tức bốc lên, gần như chỉ trong nháy mắt đã bắn tới trước mặt Tư Long. Vẻ khinh miệt đối với Tịch Diệt chi pháo trên mặt Tư Long lập tức chấm dứt. Nếu khi Tịch Diệt chi pháo bắn ra mà hắn vẫn không thể cảm nhận cường độ của năng lượng kia, hắn cũng không xứng đáng trở thành Ám tháp chủ rồi. Ngay lập tức Tư Long phát hiện nó có thể uy hiếp đến sinh mệnh và pháp lực của mình. Nếu như chỉ là công kích của ma đạo pháo, hắn có thể điều động một bộ phận ma lực của Tử Vong Điêu Linh để cắn nuốt. Nhưng chủ thể Tử Vong Điêu Linh đang nhanh chóng tràn lan trên đầu Cầm Thành, hắn chỉ có khả năng sử dụng một bộ phận rất nhỏ mà thôi. Còn công kích của Tịch Diệt chi pháo rõ ràng đã vượt qua sức phòng ngự của bộ phận Tử Vong Điêu Linh kia. Cho dù Tư Long vẫn còn đấu khí Thứ thần cấp vẫn không thể dựa vào thân thể của chính mình để đối kháng lại uy lực khủng bố của Tịch Diệt chi pháo. Tư Long đúng là một người thông minh, cũng là một người cực kỳ ích kỷ. Còn thứ gì có thể quan trọng hơn sinh mạng? Ngay lập tức hắn đã quyết định. Tử Vong Điêu Linh bị Tịch Diệt chi pháo cắt đứt. Trong nháy mắt ngừng ngâm xướng, thân hình Tư Long chợt lóe, mạnh mẽ phá vỡ sự ngắm bắn của Tịch Diệt chi pháo, bay nhanh xuống dưới, né tránh phạm vi công kích của Tịch Diệt chi pháo. Đây là thực lực Thứ thần cấp. Nếu đổi là một người khác có thực lực yếu hơn một chút, căn bản không thể nào thoát khỏi sự ngắm bắn, chỉ có thể chết trước Tịch Diệt chi pháo. Có điều, hai Không Kỵ Binh Quân Đoàn sau lưng Tư Long không được may mắn như vậy. Gần trăm tên Phi mã kỵ sĩ và Ma điêu kỵ sĩ biến thành tro bui dưới công kích của Tịch Diệt chi pháo. Khí tức quang minh khổng lồ thậm chí còn quét sạch toàn bộ khí tức tử vong trong không khí, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa Tư Long và Tử Vong Điêu Linh. Tử Vong Điêu Linh không hổ là cấm chú trong cấm chú, mặc dù đã bị cắt đứt nhưng vẫn tiếp tục ăn mòn như trước. Chỉ có điều hào quang màu tím đen kia đã trở nên ngày càng ảm đạm, không thể tiếp tục ăn mòn cắn nuốt các vật thể để tăng cường uy lực của mình mà thôi. Viễn trình Quân Đoàn hoàn toàn rút lui vào trong Cầm Thành. Với sự quen thuộc về địa hình, bọn họ nhanh chóng phi qua Ma Mút kỵ sĩ đoàn để tiến vào dãy núi Bố Luân Nạp. Tử Vong Điêu Linh của Tư Long đã gây cho Cầm Thành tổn thất lớn nhất chính là về Địa tinh tê liệt giả. Những người khổng lồ bằng sắt thép này đương nhiên không thể so sánh tốc độ với nhân loại, phản ứng cũng chậm hơn một chút. Hơn 100 trong tổng số 300 Địa tinh tê liệt giả đã biến mất trong Tử Vong Điêu Linh, trong đó đương nhiên có cả những địa tinh điều khiển chúng. Lúc này, ma pháp của các ma pháp sư Pháp Lam và của Long tộc đã hoàn thành một lần nữa. Ma pháp nguyên tố khổng lồ bay lên. Có điều, lúc này hai bên đều không hẹn mà cùng tăng cao độ phóng ma pháp lên một chút. Dù sao, cũng không ai hy vọng chính mình bị thương tổn do dư ba (dư chấn) của cấm chú. Nổ kịch liệt. Một lần nữa trên bầu trời Cầm Thành lại xuất hiện đám mây bảy màu rực rỡ bộc phát sức mạnh hủy diệt xuống phía dưới. Lúc này, phe Cầm Thành không còn may mắn như trước nữa. Mất đi sự ủng hộ của mười hai nhạc phường Cầm Đế, xu thế kém về số lượng của các cự long lập tức hiện ra. Còn đám mây bảy màu bắt đầu lan tràn về phía Cầm Thành. Trong dãy núi Bố Luân Nạp không thiếu núi cao. Dưới sự lan tràn của đám mây bảy màu, ít nhất có mười ngọn núi cao hơn ba ngàn thước đã hoàn toàn bị biến mất. Hiệu quả hủy diệt của vầng sáng này thậm chí còn kinh khủng hơn so với Tử Vong Điêu Linh. Trong 200 cự long trưởng thành, thân thể của các cự long bậc thấp bắt đầu rung lên. Mặc dù thân thể chúng mạnh mẽ hơn rất nhiều so với ma pháp sư của đối phương, nhưng đến cự long cấp tám cũng không chịu nổi chấn động ma pháp kịch liệt như vậy mà bị chấn thương, thậm chí là cả cự long cấp cao. Cũng chỉ có Kim chúc long dựa vào thân thể của mình mới có thể phóng về phía Cầm Thành. Đồng thời Phi mã kỵ sĩ đoàn và Ma điêu kỵ sĩ đoàn cũng di động, bay về hướng Cầm Thành. Lần này, bọn họ không hề giữ trận hình dày đặc mà tản ra, hình thành thế bao vây quanh không quân Cầm Thành. Mặc dù tấn công lần trước đã bị tổn thất không nhỏ nhưng bây giờ chiến đấu lực của hai không kỵ binh quân đoàn Pháp Lam vẫn còn hơn vạn người, so với 200 cự long và 3000 Giác Ưng kỵ sĩ của Cầm Thành thì vẫn ưu thế hơn hẳn trong cuộc chiến này. Chiến đấu đã dần chuyển từ ma pháp sang giáp lá cà. Pháp Lam bắt đầu phát huy toàn thể sức chiến đấu của mình công kích Cầm Thành. Bên trong Cầm Thành, Cách Lạp Tây Tư và Ma Mút thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ cũng đã chiến đấu tới mức cực kỳ nóng bỏng. Có Hoàng kim Ma mút vương trợ giúp, sức chiến đấu của Sa Khuê Nhĩ hoàn toàn tăng lên một bậc. Mặc dù hình thể của Hoàng kim Ma mút vương rất lớn nhưng hắn vẫn khống chế cực kỳ linh hoạt, có thể có những động tác công kích trùng trùng điệp điệp. Nhưng Cách Lạp Tây Tư vẫn muốn nhìn xem nhân loại này còn bao nhiêu sức mạnh nên cũng không dùng toàn lực. Ánh mắt của Tử hướng tới không trung. Nhìn thấy hơn mười ngọn núi trong dãy núi Bố Luân Nạp đã bị san phẳng, trong mắt không khỏi toát lên nét lo lắng. Xét về chỉnh thể thực lực, dù sao Pháp Lam vẫn có cả trăm ngàn năm tích lũy sức mạnh. Một khi để cho những ma pháp sư này khôi phục, sử dụng cấm chú phụ trợ cho các kỵ sỹ Pháp Lam, vậy thì trận chiến này chắc chắn càng trở nên thêm gian nan. Dựa vào Tử Tinh quân đoàn rất khó có thể ngăn trở đối phương. Đột nhiên, đôi mắt của Tử kịch liệt co rút lại, ánh mắt của hắn gần như là vô thức hướng về phía cửa Cầm Thành. Lúc này đúng là lúc sau khi Tử Vong Điêu Linh của Tư Long phát uy. Một bóng dáng thướt tha lướt qua cửa Cầm Thành, nhẹ nhàng xuất hiện bên trong Cầm Thành. Thanh âm có chút lạnh lẽo vang lên: - Sa Khuê Nhĩ, sư phụ ra lệnh cho ngươi… An Kỳ chỉ mới nói đến đây thì đột nhiên dừng lại. Bóng dáng của Tử bên trong Cầm Thành quả thực rõ ràng. Nàng và hắn đối mắt, toàn bộ đầu óc lập tức trống rỗng. Lúc đầu ở Tại Cực Bắc Hoang Nguyên, An Kỳ cố nén tình cảm đối với Tử mà tự bức bách chính mình rời đi. Nhưng trong lòng nàng không lúc nào nguôi nhớ Tử. Gặp lại Tử, những suy nghĩ trong đầu nàng đã hoàn toàn loạn. Thậm chí còn quên rằng mình đang ở đâu. Tử cũng ngây dại. Hắn một mực cố gắng tìm kiếm An Kỳ, nhưng thời gian lâu như vậy vẫn không hề có một chút tin tức nào. Hắn không thể ngờ rằng lại có thể gặp nàng trong hòan cảnh như vậy. Thân hình rắn chắc, vạm vỡ của Tử không khống chế nổi mà trở nên hơi run rẩy. Đối với hắn, đây quả thực là tình huống chưa từng có trong lịch sử. Trong đầu hắn, cảnh tượng ôm nữ tinh linh lúc trước không ngừng hiện lên. Đôi mắt dịu dàng, tin tưởng vô hạn vào hắn. Tất cả khiến cho trái tim cứng rắn như thép của Tử đang nhũn ra. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt Tử chậm rãi tan ra. Trái tim hắn có chút run rẩy. - An Kỳ. Hắn vô thức gọi tên nàng. Thanh âm của hắn không lớn nhưng khiến An Kỳ ở giữa không trung như bị điện giật, kịch liệt run rẩy. Tại sao? Tại sao chàng lại ở đây? Trời cao ơi, chẳng lẽ người muốn chúng ta gặp mặt trong tình cảnh này sao? Trái tim An Kỳ đau đớn như bị xé nát, nhưng nàng không dám nhận biết Tử. Nàng cũng không sợ chết. Cho dù là linh hồn bị vỡ nát nàng cũng không sợ. Nhưng nàng biết rõ thực lực của Tư Long, càng hiểu hơn nữa sự cường đại của Pháp Lam. Nàng tuyệt đối không hy vọng Tử sẽ vì mình mà chết thảm trong tay Tư Long. - An Kỳ tiểu thư. Tư Long đại sư có gì phân phó? Lúc này Ma Mút thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ giục Hoàng Kim Ma Mút lui lại sau rất nhanh, giữa khoảng cách với Cách Lạp Tây Tư. Lúc trước An Kỳ mới chỉ nói một nửa, hắn nhịn không nổi phải tới hỏi, vừa đánh nhau kịch liệt nên cũng không để ý tới trạng thái của An Kỳ lúc này. An Kỳ tỉnh lại: - Sư phụ ra lệnh cho ngươi không nên lãng phí thời gian. Toàn quân tấn công vào tiêu diệt Cầm Thành. Ma Mút thánh kỵ sĩ Sa Khuê Nhĩ gật đầu: - Vâng. Chiến phủ (búa chiến) lại vung lên - Vì vinh quang của Pháp Lam, các Ma Mút kỵ sĩ, theo ta xông lên. Một vạn Ma Mút kỵ sĩ triển khai công kích ở giữa Cầm Thành. Để cho các Voi Ma Mút khôi phục tinh thần, các kỵ sĩ không thể không rót đấu khí của bản thân vào cơ thể chúng, giúp chúng giải trừ nỗi sợ hãi trong lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]