Cho tới tận hôm nay, thực lực của Tư Long vẫn chưa khôi phục hoàn toàn như trước. Biến hóa bất thình lình này lại càng làm trong lòng hắn tràn ngập cảm giác nguy cơ. Áo Bố Lai Ân trầm giọng nói: - Tư Long, lần trước ngươi đã nói Tô Lạp chính là bị kẻ đó của Cầm Thành cướp đi sao? Tư Long vuốt cằm nói: - ĐÚng, chính là Diệp Âm Trúc. Xem ra, chúng ta không thể đợi một năm được nữa. Tốc độ tăng trưởng thực lực của Diệp Âm Trúc đã không thể tưởng tượng nổi, nếu lần này đúng là hắn đột phá thì chúng ta phải thừa dịp hắn vẫn chưa đủ mạnh để hoàn toàn hủy diệt hắn. Áo Bố Lai Ân khẽ lắc đầu nói: - Đáng tiếc nhân tài như vậy. Nếu hắn không phải xuất thân từ Đông Long, có lẽ chúng ta có thể sử dụng hắn. Nếu lúc đầu Pháp Lam thực sự xuất hiện một cường giả như thần long như vậy thì chúng ta đã không cần phải khổ cực thế này, lúc nào cũng có thể duy trì phong ấn. Tư Long quả quyết nói: - Điều đó là không thể. Cừu hận của Đông Long Bát Tông đối với chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn chưa rõ sao? Hồn tháp tháp chủ Mạch Khắc Mễ Lan nói: - Trên thế giới này không có địch nhân hay bằng hữu tuyệt đối. Chúng ta cũng chỉ vì sinh tồn của các sinh vật trên đại lục mà thôi. Nếu người Đông Long này có lý trí, cũng biết ý chí của long thần tiền bối của hắn, hợp tác hai bên đều có lợi. Mấy vị tháp chủ đều gật đầu, hiển nhiên là đồng tình với Mạch Khắc Mễ Lan. Tư Long hơi giận, nói: - Ngươi muốn dưỡng hổ vi hoạn (nuôi hổ gây họa),ngươi đã quên Đông Long Đế Quốc mất nước thế nào sao? Người Đông Long cũng không thể quên. Nếu để cho tiểu tử đó trở thành cao thủ thần cấp thì người đầu tiên xui xẻo chính là chúng ta, hơn nữa cũng không cần nói đến việc phong ấn nữa. Mạch Khắc Mễ Lan còn định nói gì nữa nhưng bị Áo Bố Lai Ân ngăn lại: - Ta cũng đồng tình với lời của Tư Long. Pháp Lam căn bản sẽ thực hiện theo ý của Tư Long. Tư Long, ngươi phái Pháp Lam Kỵ Sỹ đi trinh sát một chút xem nếu thực sự là Cầm Thành lĩnh chủ đó đã tăng tới ma vũ song tu bạch cảnh, vậy thì chúgn ta sẽ phải chuẩn bị động thủ với Cầm Thành. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Trong bảy vị tháp chủ Pháp Lam thì thực lực của Áo Bố Lai Ân là mạnh nhất, lại ủng hộ Tư Long là người có thực lực chỉ đứng sau hắn nên mặc dù năm vị tháp chủ có do dự nhưng cũng không nói gì thêm nữa. Chỉ có người ngồi cạnh Áo Bố Lai Ân là Mạch Khắc Mễ Lan mơ hồ thấy trong mắt vị Quang Minh Tháp Chủ này lóe lên một tia đặc biệt. Cột sáng màu nhũ trắng khiến cho người ta có cảm giác thân thiết và hài hòa. Hào quang lóng lánh giữa đất trời đó thậm chí không hề có năng lượng dao động xuất hiện, mang theo dị hương nhàn nhạt, lặng lẽ hạ xuống. Nếu không phải hào quang của nó vô cùng chói mắt thì quả thực có thể bị bỏ qua. Cảm giác hoảng sợ gần như lần đầu tiên xuất hiện trong lòng Cổ Đế. Mắt thấy hào quang màu nhũ trắng kia rơi xuống hố sâu, hắn lập tức ý thức được rằng chính mình mặc dù đã dẫn động thiên lôi đánh một đòn cực mạnh nhưng sợ rằng Cầm Đế kia vẫn không chết. Thậm chí còn có thể xuất hiện một biến hóa đặc biệt nào đó. Cổ Đế không hổ là tù trưởng Bộ Lạc Lôi Thần, chỉ ngẩn người trong giây lát liền lập tức phản ứng, huy động Lôi Thần Chùy trong tay, một luồng lôi điện đánh thẳng vào cột sáng màu nhũ trắng kia. Một màn kỳ dị xuất hiện. Cột sáng màu nhũ trắng nhìn có vẻ không hề có chút năng lượng dao động nào nhưng lại phảng phất như có thể hấp thu hết thảy lực lượng trong trời đất, dễ dàng cắt nuốt lôi điện do Cổ Đế phát ra. Đồng thời, lúc này cũng phát sinh dị biến. Mây đen vốn dày đặc trong không trung chợt dao động kích liệt không hề có dấu hiệu báo trước. Từng đạo từng đạo lôi điện còn mạnh mẽ hơn so với Cổ Đế toàn lực phát động lúc trước, không ngừng chớp sáng giữa những đám mây đen. Nương theo tiếng sét, từng đạo lôi quang bắt đầu kịch liệt bắn về phía cột sáng màu nhũ trắng đó. Ngay cả Cổ Đế cũng không khỏi sợ ngây người. Đây không phải thiên lôi lực do hắn dẫn động mà là thiên địa nguyên khí ngưng tụ thành thiên lôi. Hắn căn bản không hề biết tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy. Chẳng lẽ, chẳng lẽ cột sáng màu nhũ trắng từ trên trời giáng xuống kia chính là thần tích sao? Mỗi một lần lôi điện lóe lên điều có ít nhất hơn một trăm đạo lôi quang đồng thời bắn vào hào quang màu nhũ trắng. Nhưng hào quang màu nhũ trắng đó lại hiện ra thực lực làm mọi người hoảng sợ. Dưới sự oanh kích của trăm tia sét, nó chỉ hơi xuất hiện dao động như sóng nước gợn lên mà thôi, rồi mau chóng hút toàn bộ lôi quang vào trong, thậm chí còn không hề gây nên một cơn lốc nguyên tố nào cả. Thiên lôi có uy lực và năng lượng của mình, vậy mà dường như hoàn toàn tan rã một cách đơn giản trong cột sáng màu nhũ trắng kia. Cột sáng màu nhũ trắng đó quả thực quá nồng đậm, rơi xuống hố, hoàn toàn che dấu đi Diệp Âm Trúc không biết còn sống hay đã biến thành tro bụi. Ngay cả những tia sét trên bầu trời cũng không thể cắt đứt nổi cột sáng màu nhũ trắng đó. Hơn mười vạn đại quân của hai bên đối diện với cột sáng. Bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi chân tướng cuối cùng xuất hiện. Mây đen vẫn dày đặc như trước. Lôi điện bắt đầu chậm dần, từng đạo lôi điện càng lúc càng trở nên to hơn. Dường như toàn bộ lôi lực của đất trời đều tập trung tại đây. Chúng gần như điên cuồng oanh kích lên cột sáng không hề có chút cường độ kia, nhưng chỉ làm chỉ cột sáng đó tăng thêm một chút gợn sóng mà thôi. Đột nhiên, giữa trăm tia sét, cột sáng màu nhũ trắng xảy ra biến hóa. Hào quang màu nhũ trắng đột nhiên biến thành trong suốt, không gian được nó chiếu sáng chợt ảm đạm xuống. Ở khoảng cách xa có lẽ còn cho rằng hào quang màu nhũ trắng đã biến mất, nhưng Cổ Đế đứng trên đầu thành của pháo đài Lôi Thần Chùy lại có một cảm giác hoàn toàn khác. Cột sáng màu nhũ trắng kia không hề biến mất mà biến thành một loại hình thái khác. Cột sáng này không ngờ hình như là đang tiến hóa. Cổ Đế thấy rất rõ, cột sáng màu nhũ trắng đó mau chóng biến thành trong suốt. Nếu không phải nó vẫn có gợn sóng nhộn nhạo thì sợ rằng mọi người sẽ không thể thấy được sự tồn tại của nó. Cột sáng này mặc dù không hề có năng lượng dao động mãnh liệt nhưng lại càng trở nên thâm thúy, khiến cho người ta nhìn không nổi sâu bao nhiêu. Nó cũng không phải hoàn toàn trong suốt, trong đó vẫn mang theo những điểm sáng dù nhẹ nhưng lại cực kỳ trong trẻo, dường như có thể nhìn xuyên vô hạn. Màu sắc của cột sáng đột nhiên biến hóa, ít nhất cũng để cho Cổ Đế một chỗ tốt, chính là hắn có thể thấy rất rõ tình hình trong hố sâu kia. Dưới cái hố tạo thành vì bị thiên lôi oanh kích, một thân ảnh đen nhánh đang chậm rãi bay lên, mang theo vô số gợn sóng giữa cột sáng. - Hắn, là hắn…. Cổ Đế đương nhiên biết. Kẻ bị thiên lôi oanh kích biến thành đen sì này chính là Diệp Âm Trúc. Thân thể của hắn vẫn đầy đủ như trước. Mặc dù bao trùm một màu đen như than nhưng chỉ cần không bị tiêu tan giữa đám thiên lôi kia đủ để chứng minh thân thể của hắn vẫn được duy trì đầy đủ. Diệp Âm Trúc đã chết chưa? Hắn đương nhiên chưa chết. Mặc dù Lôi Thần Chuỳ dẫn động thiên lôi cường hãn nhưng với thực lực của hắn, cho dù không thể cứng đối cứng vẫn hoàn toàn có thể rút lui. Nhưng hắn lại không làm như vậy mà lựa chọn biện pháp có vẻ như là ngu xuẩn nhất. Diệp Âm Trúc không phải là kẻ ngu xuẩn mà ngược lại, hắn rất thông minh. Mặc dù hắn đã từng rất ngây thơ nhưng đã trải qua nhiều ma luyện như vậy, thành lập nên Cầm Thành độc nhất vô nhị, bản thân là Cầm Đế, giờ đâu còn có thể thơ ngây nữa. Ngay khi Cổ Đế giơ Lôi Thần Chùy lên chuẩn bị dẫn động lôi lực của thiên địa áp xuống, Diệp Âm Trúc đột nhiên sinh ra một loại cảm giác đặc biệt, đó chính là dự cảm tiến hóa. Đã tiến vào tử cấp cửu giai một thời gian, nhất là được linh hồn chi hỏa (ngọn lửa linh hồn) của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thiêu luyện, Diệp Âm Trúc đã đạt tới đỉnh cao của tử cấp cửu giai. Hắn lại càng có thể cảm nhận được khó khăn của mình khi đối diện với bình cảnh. Mỗi ngày hắn đều cố gắng tu luyện, cố gắng tìm cơ hội đột phá. Thậm chí hắn đã từng mượn lực lượng của tất cả các siêu thần khí trên mình, đã từng cố gắng dùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm dùng tiếng đàn để kích thích nâng cao năng lượng của mình. Nhưng hắn đều thất bại. Mặc dù hắn có thể cảm giác được ngọn lửa linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã giúp mình rất nhiều, nhưng vẫn phải dựa vào lực lượng bản thân mới có thể đột phá bình cảnh. Khi Cổ Đế dẫn động thiên lôi tấn công, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện bình cảnh ma vũ cực bích của mình đột nhiên kẽ rung động. Nếu thị giác và vị giác của Diệp Âm Trúc không mất đi, chắc chắn hắn sẽ không thể đủ nhạy cảm để có cảm ứng này. Sau khi mất đi thị giác, để không khác với người thường, gần như ngày nào Diệp Âm Trúc cũng đều phải dựa vào năng lực Thiên nhân hợp nhất để cảm thụ hết thảy thế giới bên ngoài. Điều này đã tạo cho hắn cảm giác nhạy bén hơn rất nhiều so với người thường, hơn hẳn so với trước kia. Cho nên, mặc dù rung động rất nhỏ nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ngay. Không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Hắn đến tìm Cổ Đế quyết đấu, Cổ Đế đương nhiên sẽ không thể ngờ nổi trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai bên trao đổi, Diệp Âm Trúc đã đưa ra một quyết định lớn mật. Cũng giống như cuộc chiến khiến hắn thành danh năm đó, chính tại Khoa Ni Á thành (giờ là Cầm Thành),hắn đã đàn một bản "Bạo Long khúc", dùng tuần long của đối phương (và của cả Mễ Lan đế quốc) để tiêu diệt địch quân. Tính cách của một con người được trời định ngay khi sinh, cho dù có lúc bị những nhân tố ảnh hưởng nhưng bản chất rất khó thay đổi. Diệp Âm Trúc luôn không phải là kẻ bảo thủ, cũng như hắn rất thích sử dụng kỳ binh trên chiến trường. Rung động của ma vũ cực bích đã nói cho hắn một khả năng, đó chính là lôi lực của thiên địa có lẽ chính là trợ giúp để hắn đột phát bình cảnh cuối cùng này. Đạo lôi điện đầu tiên của Cổ Đế từ pháo đài đánh xuống rất nhanh. Diệp Âm Trúc sử dụng một loại phương pháp đặc thù để dẫn đạo thiên lôi đó, đồng thời cũng dùng thân thể cẩn thận hấp thu một ít thiên lôi lực. Mặc dù hắn không sợ mạo hiểm nhưng tuyệt sẽ không chết một cách vô vị. Đúng như hắn dự đoán, khi hắn cẩn thận hấp thu một ít lôi nguyên tố vào cơ thể, ma pháp nguyên tố tràn ngập tính phá hoại đó xáo động trong cơ thể hắn. Nhưng dù sao năng lượng nguyên tố không đủ mạnh, được hắn dẫn động, tấn công thẳng vào ma vũ cực bích. Ma vũ cực bích bị lôi nguyên tố tấn công trực diện, mức độ dao động mạnh hơn trước rất nhiều. Đây là điều mà trước đây Diệp Âm Trúc dựa vào năng lượng bản thân chưa bao giờ cảm giác được. Hắn lập tức hiểu rằng dự cảm của mình là chính xác. Lôi lực mạnh mẽ của đất trời có lẽ chính là mấu chốt để hắn đột phá bình cảnh. Có cơ hội, Diệp Âm Trúc tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Hắn cởi Thần Nguyên ma pháp bào ra vì nó có thể lọc bỏ mất lôi nguyên tố. Dựa vào siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm làm gốc, phòng ngự tâm mạch yếu ớt của mình, đem linh hồn ẩn nấp trong thân cầm, bắt đầu dựa vào thân thể chịu đựng thiên lôi oanh kích. Lôi Thần Chùy trong tay Cổ Đế mặc dù được xưng là cực mạnh trong thần khí nhưng dù sao nó vẫn chỉ là thần khí, cho dù nó dẫn động lôi lực của đất trời nhưng muốn phá vỡ siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm thì vẫn không thể. Lúc này Diệp Âm Trúc đã khống chế lôi nguyên tố rất tốt, âm thầm cầm Lôi Thần Chùy do Minh đưa trong tay. Có Lôi Thần Chùy này dẫn đạo, lôi điện trên trời giáng xuống nhìn mặc dù có vẻ rất kinh khủng nhưng thực sự không ảnh hưởng gì lớn tới thân thể Diệp Âm Trúc. Nhưng uy lực của lôi điện quả thực khủng bố, mặc dù được bảo vệ rất nghiêm mật nhưng sự đau đớn trên thân thể vẫn khiến Diệp Âm Trúc có cảm giác không muốn sống nữa. Dáng vẻ cố gắng chịu đựng của hắn không phải là giả bộ, mà là thực sự đang phải chịu đựng sự đau đớn vì lực công kích khổng lồ đó. Cho dù là hắn cũng phải nỗ lực rất lớn. Khi chịu đựng đau đớn kịch liệt, hắn còn phải dẫn đường cho lôi nguyên tố tấn công vào bình cảnh của ma vũ cực bích. Trong thời khắc mấu chốt này, nghị lực kiên cường của hắn từ thuở nhỏ khi còn tu luyện Xích Tử Cầm Tâm lại xuất hiện. Mỗi đạo lôi nguyên tố cường đại dũng mãnh tiến vào thân thể đều trở thành lực tấn công mạnh mẽ, trực tiếp đánh vào ma vũ cực bích. Khi Cổ Đế phát ra đạo công kích lôi lực đầu tiên thì hắn cũng không biết rằng Diệp Âm Trúc đang ở trong một trạng thái cực kỳ nguy hiểm. Đầu tiên, linh hồn của Diệp Âm Trúc đang đắm chìm trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, khống chế đối với thân thể đã yếu đi rất nhiều, không có cách nào phát động được ma pháp, trở nên yếu ớt hơn hẳn so với lúc bình thường. Tiếp theo, Diệp Âm Trúc khi bị đạo thiên lôi đó tấn công đã rơi vào một trạng thái đặc biệt, hắn chỉ có thể dựa vào Lôi Thần Chuỳ trên tay dẫn động lôi lực. Còn linh hồn của hắn đã bị lôi nguyên tố giam trong siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm, không thể thoát ra nổi. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm cảm nhận được lôi nguyên tố xâm lấn, đương nhiên phải dùng toàn lực bảo vệ vị trí trái tim. Cho nên nói lôi nguyên tố khiến Diệp Âm Trúc mất đi khống chế bản thân cũng là do hắn tự lấy dây buộc mình. May là hắn vẫn còn một bộ phận ý thức đặt trên Lôi Thần Chuỳ, nếu không, sợ rằng cũng không thể dẫn đạo nổi lôi nguyên tố. Sức công phá của Lôi nguyên tố quả thật quá kinh khủng. Kinh mạch của Diệp Âm Trúc cứng cỏi như vậy, còn có đấu khí của tử cấp cửu giai bảo vệ thân thể, nưhng dưới tình huống chịu đựng quá nhiều lôi nguyên tố tấn công vẫn gây ra rất nhiều tổn hại tới thân thể hắn. Dưới sự phá hoại của Lôi nguyên tố càng lúc càng nhiều, đấu khí của Diệp Âm Trúc đã dần dần không còn tác dụng. Mà kinh mạch của hắn cũng dần dần bị lôi nguyên tố phá hoại. Thân thể hắn không ngừng bị phá, chỉ còn lại xương cốt cứng rắn, được Lôi Thần Chùy dẫn đạo lôi nguyên tố mới không bị hủy diệt hoàn toàn. Mặc dù Diệp Âm Trúc phải trả cái giá rất đắt, nhưng lựa chọn của hắn là hoàn toàn chính xác. Lôi nguyên tố với sức công phá cực mạnh tấn công vào bình cảnh ma vũ cực bích có tác dụng rất lớn. Mỗi lần tấn công đều khiến cho ma vũ cực bích lơi lỏng vài phần, thậm chí đã bắt đầu xuất hiện một số vết rách. Mà đấu khí và ma pháp lực của bản thân Diệp Âm Trúc đều đã không còn linh hồn khống chế, được lôi lực tràn ngập tính phá hủy dẫn động, cùng tấn công vào bình cảnh ma vũ cực bích. Lôi nguyên tố chắc chắn là ma pháp nguyên tố bá đạo nhất. Đối mặt với chống đỡ của ma vũ cực bích, căn bản không cần Diệp Âm Trúc cẩn thận khống chế, bản tính phá hoại của lôi nguyên tố đã khiến chúng không ngừng tấn công vào ma vũ cực bích. Các vết rách càng lúc càng gia tăng. Hai loại tình huống hư hại cùng lúc xuất hiện trên người Diệp Âm Trúc. lúc này, ngay cả hắn cũng không cách nào khống chế nổi nữa. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng và linh hồn hắn, nhưng nếu lôi nguyên tố hủy diệt hoàn toàn thân thể hắn thì không chỉ phá vỡ cửa khẩu ma vũ cực bích mà cả thân thể hắn cũng bị hủy diệt. Tình huống khi đó sẽ ra sao thì ngay cả bản thân hắn cũng không biết. (Lão Đường Tam này câu giờ vãi. Chỉ có mỗi 1 đoạn lên level này mà câu kéo ra đến gần 2c - bực cả mình.) Khi Diệp Âm Trúc bắt đầu tiếp nhận lôi điện của Cổ Đế thì đã có chút hối hận. Hắn cũng không phải hối hận vì tính mạng bản thân mà là vì Cầm Thành, vì người thân của mình, vì thê tử yêu thương. Linh hồn của hắn đã đạt tới cảnh giới gần như là bất diệt, nưhng hắn không phải là không thương tâm khi nghĩ đến người thân. Không có thời gian cảm nhận những gì phát sinh xung quanh, Diệp Âm Trúc biết, bây giờ mình không thể làm gì được nữa mà chỉ có thể theo số trời. Toàn bộ quyết định lớn mật này của hắn là đúng, chỉ duy nhất bỏ quên một điều chính là khả năng tự bảo vệ của siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cầm. Cho dù là cầm hồn Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi cũng không thể mở nổi bảo vệ của nó. Trừ phi thiên lôi của Cổ Đế kéo dài đủ thời gian may ra mới có thể. Rốt cuộc, Diệp Âm Trúc cũng đã chờ tới cơ hội đó. Cổ Đế cũng không phải là người sắt, hắn cũng biết mệt mỏi. Ngay trong quá trình Cổ Đế tích lực lần cuối, Diệp Âm Trúc đã vọt ra từ phong bế của siêu thần khí. Nhưng lúc này thân thể hắn đã hoàn toàn tê liệt, đấu khí và ma pháp lực trong cơ thể đều đã tiêu hao bảy, tám phần trong quá trình đột phá ma vũ cực bích. Việc Diệp Âm Trúc có thể làm chính là dùng toàn bộ linh hồn lực để tấn công vào ma vũ cực bích lúc này đã bị vô số vết rách đang ngày càng lan rộng. Đây là phương pháp Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn đã dạy hắn. Cho dù linh hồn của hắn có thoát ra được nhưng hắn cũng không có đường lui, chỉ có phá tan bình cảnh mới có thể sống sót. Đạo thiên lôi cuối cùng do Cổ Đế toàn lực tấn công có đường kính ba thước, ngưng tụ lôi nguyên tố rất lớn trên bầu trời rốt cuộc cũng giáng xuống trên người Diệp Âm Trúc. Trong nháy mắt đó, kinh mạch trong cơ thể, thân thể, xương cốt của hắn gần như toàn bộ đều hóa thành than. Nhưng cũng trong nháy mắt đó, Lôi Thần Chuỳ trên người Diệp Âm Trúc đã dẫn động được đạo thiên lôi khổng lồ đó mạnh mẽ khai mở một thông đạo, cùng với linh hồn lực của Diệp Âm Trúc, hoàn toàn đột phá bình cảnh ma vũ cực bích. Cảm giác cuối cùng của Diệp Âm Trúc chính là cảm thấy người dường như trong suốt. Ngay sau đó, hắn liền mất đi toàn bộ ý thức. Giữa đám hào quang gợn sóng kia, thân thể đã biến thành than chậm rãi bay lên, phát sinh những biến hóa rất nhỏ. Một tia than mờ nhạt bắt đầu thoát ra khỏi thân hắn. Than vừa rời khỏi thân thể hắn liền lập tức biến mất trong đám hào quang. Những thanh âm trong trẻo phát ra từ trong thân thể hắn. Đột nhiên một đám tro than to lớn rơi, một tia sáng màu nhũ trắng từ trong đó bắn ra, chiếu sáng bầu trời. Ngay sau đó, tốc độ than rơi càng lúc càng nhanh, số lượng tia sáng màu nhũ trắng càng lúc càng nhiều. Cùng với việc tăng số lượng tia sáng màu nhũ trắng, thân thể như xác chết kia thong thả đứng lên, song chưởng mở ra hai bên, phảng phất như dẫn động một lực lượng nào đó. Mặc dù lúc này đại bộ phận thân thể hắn vẫn đang bị tro than bao phủ nhưng nếu nhìn gần có thể thấy trên đám than đen dày đăc những vết nứt. Rốt cuộc, khi song chưởng của hắn đặt lên bả vai thì toàn thân hắn chợt chấn động, giống như kim loại va vào nhau kịch liệt khiến than bay toán lọan, lớp than đen bám trên người hắn hoàn toàn biến mất. Lúc này, thân thể hắn chính là tiêu điểm của Thánh Quang thành Mễ Lan đế quốc và pháo đài Lôi Thần Chùy. Cho dù là Thánh Quang thành ở xa hơn vẫn có thể thấy dược hào quang màu nhũ trắng rất lộng lẫy. Thánh quang. Có lẽ đó chính là ánh sáng của thần thánh, bao quanh thân thể lơ lửng giữa không trung nhìn qua lại càng đặc biệt. Đó là một thân thể hoàn toàn màu nhũ trắng. Mặc dù trần truồng nhưng không hề khiến người ta có cảm giác không thỏai mái mà giống như toàn thân bao trùm một tầng bánh kem dày. Dáng vẻ cực kỳ hoàn mỹ, bờ vai vững chãi, hai ngực cứng rắn, mỗi khối cơ đều không quá khoa trương nhưng lại cực kỳ hài hòa, phảng phất như hắn đã trở thành một bộ phận của thiên địa, thậm chí là trung tâm của thiên địa. Hào quang mãnh liệt chiếu giữa không trung, tưởng như thay thế nổi cả mặt trời. Một tiếng huýt gió từ miệng hắn phát ra, hào quang màu nhũ trắng chợt bộc phát tràn ngập khắp nơi khiến cho những đám mây đen trên không trung giống như tuyết trắng gặp lửa to, tan ra rất nhanh chóng. Mặc dù đang giữa ban ngày nhưng ánh sáng của mặt trời cũng không thể sánh nổi với ánh hào quang phát ra từ thân thể đó. Bạch quang phát ra kéo dài tới 30 hơi thở mới dần thu lại. Gợn sóng trên cột sáng vẫn không biến mất mà thu về trong đám hào quang, khi dung nhập vào thân thể kia thì xuất hiện một cảnh kỳ dị. Mái tóc đen vốn biến mất trong lôi điện, giờ đang lặng lẽ mọc ra rồi ngừng tăng trưởng một cách đột ngột. Toàn bộ hào quang màu nhũ trắng thu lại, biến mất trong thân thể hắn. Thân thể hắn bắt đầu trở nên trong suốt. Bạch quang ngưng tụ lại hai điểm là mi tâm và trái tim. Con thân thể hắn đã hoàn toàn dung nhập với cột sáng. Đây là gì? Vố số nghi vấn xuất hiện trong lòng mỗi người. Được hào quang màu nhũ trắng bao phủ, cho dù là Cổ Đế cũng thu hoạch lợi ích không nhỏ, năng lượng tiêu hao rất lớn giờ cũng đã khôi phục vài phần. Ý thức xuất hiện, vừa mới trong vô tận hắc ám, mở mắt ra đã biến thành quang minh huy hoàng. Nỗi thống khổ khi mất đi ý thức lúc trước đã hoàn toàn biến mất, Diệp Âm Trúc phát hiện mình có thể cảm nhận được rất rõ từng biến hóa của mỗi tế bào trong người, mỗi một điểm năng lượng nguyên tố đều giống như có chân tay, có thể dễ dàng thực hiện những biến hóa vô cùng phức tạp. Đôi mắt vốn không nhìn được nhưng trước kia chỉ dựa vào cảm giác thiên nhân hợp nhất, bây giờ lại như có thêm một con mắt, trong một thế giới trắng mênh mông, mọi thứ của ngoại giới đều biến thành những tồn tại lập thể. Toàn thân nhộn nhạo, khắp nơi trên thân thể dường như đều do năng lượng tạo thành, ma vũ cực bích đã hoàn toàn biến mất. Hắn đã từng cùng với trợ giúp của Thiểm Lôi và Cửu châm kích thần đại pháp, tiến vào cảnh giới bạch cảnh. Cảm giác khi đó mặc dù cường đai nhưng lại hoàn toàn không giống bây giờ. Năng lượng trong cơ thể dường như đã hoàn tòan mất đi khái niệm màu sắc, cũng không có màu trắng thứ thần cấp mà là trong suốt, như dòng suối trong veo. Từ trên trời, cột sáng bắt đầu thu lại hình thành một đường thẳng, tập trung vào đoạn giữa, ngưng tụ lại thành một thân thể hoàn mỹ có chút lấp lánh sáng, chính là Diệp Âm Trúc đang lõa thể toàn thân (chú này khoe hàng giữa công cộng mà ko bị công an bắt nhỉ) Hắn rất anh tuấn, vóc người hoàn mỹ, mái tóc dài màu đen phất phơ theo gió, ở giữa ngực chậm rãi phát ra một luồng bạch quang. Mặc dù hắn vẫn chưa khôi phục được thị giác nhưng thần thái khiếm thị đã biến mất, hắn trông như lúc vừa mới rời khỏi Bích Không Hải. Biến hóa rõ nhất chính là da tay, mặc dù vẫn làn da khỏe mạnh màu đồng nhưng bề mặt như thêm mịn màng, phát ra kim sắc nhàn nhạt lộng lẫy. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi Diệp Âm Trúc: - Cổ Đế, cảm ơn ngươi. Thanh âm của hắn cũng có thay đổi vi diệu như thân thể, tràn ngập sức hấp dẫn. Ngẩng đầu nhìn trời, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp giữa thời tiết ret lạnh, trong lòng Diệp Âm Trúc hiện ra một linh hồn màu đen. Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn sư phụ, người biết không? Con đã đạt tới rồi. Con rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới mà ngài đã kỳ vọng, ma vũ cực bích thứ thần cấp. Trong nháy mắt, hắn đã nắm rõ biến hóa của thân thể. Không còn phân biệt ma pháp và đấu khí. Chỉ có sức mạnh dung hợp. Ngay khi hắn hoàn thành tiến hóa đột phá, Diệp Âm Trúc phảng phất như cảm giác được ở phương nam có một thanh âm kêu gọi mình. Thanh âm đó rất nhẹ nhưng tràn ngập uy nghiêm và thân thiết, cũng giống như lúc trước ở Pháp Lam cảm nhận được lời kêu gọi của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Nhưng lần này, chủ nhân của lời kêu gọi uy nghiêm mà hiền lành đó dường như còn mạnh hơn cả Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn. Tiện tay vung lên, Thần Nguyên ma pháp bào hắn cởi ra lúc trước nhẹ nhàng bay lên, bao phủ lấy thân thể hoàn mỹ của hắn, mái tóc dài thoát ra sau ma pháp bào. Tóc đen áo trắng, hiển lộ một phong thái kiêu hùng. Trái tim và thân thể Cổ Đế bị bạch quang kích thích lại sinh ra phản ứng nóng lạnh hoàn toàn trái ngược. Trái tim lẽ ra phải ấm nóng thì giờ rất lạnh lẽo. Không biết tại sao, biến hóa của nhân loại trước mắt này khiến hắn trực tiếp nghĩ tới sự suy bại của bộ lạc Lôi Thần. Chẳng lẽ đây là quyết định của trời cao sao? Cực Bắc Hoang Nguyên. Một tiếng rống kinh ngạc vang lên tận trời. Tử quang dày đặc chợt phát ra, không phải là cột sáng tròn mà là từng điểm tử tinh. Thân thể khổng lồ của Tử bị khống chế khôi phục thành bản thể. Hắn đột nhiên rống lên một tiếng khiến Tử Tinh quân đoàn đang cấp tốc hành quân về phía nam chợt ngừng lại. Uy áp vô tận khiến cho ngay cả các thần thú cũng không thể chống cự. Các ma thú băng sâm và các Bỉ mông cự thú đều quỳ xuống, tử tinh uy nghiêm áp chế khiến thân thể bọn họ chỉ có thể run rẩy. Tử Tinh cự kiếm xuất hiện giữa không trung không hề có dấu hiệu báo trước, thoát ly khỏi khống chế của Tử, treo trên đỉnh đầu hắn, mũi kiếm chỉ xuống dưới. Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị hiện ra, một giọt chất lỏng màu tím từ trên Tử tinh cự kiếm rơi xuống, nhập vào đỉnh đầu của Tử. Tử tinh cự kiếm đột nhiên hạ xuống, nhắm thẳng vào thân thể Tử khiến tất cả các thần thú kinh hoảng, muốn cứu viện. Nhưng Tử tinh cự kiếm khổng lồ đó lại như biến thành chất lỏng, không hề phá hoại thân thể Tử mà biến thành một dòng tử dịch (chất lỏng màu tím) hoàn toàn bao bọc lấy thân thể hắn. Long Sư ngơ ngác nhìn Tử: - Ngài, ngài… Cách Lạp Tây Tư vốn rất cường hãn, kiêu ngạo với thực lực còn hơn cả Tử nhưng giờ cũng phải ghen tị nói: - Đây là tiến hóa, Tử lão đại sắp sửa tiến hóa. Trời ạ, ta thực sự ghen tị với hắn. Chẳng lẽ Cầm Đế đại nhân vừa tiến hóa khiến cho xảy ra phản ứng dây chuyền sao? Mau, bảo vệ Tử lão đại. Toàn quân dừng lại, bao quanh lấy ngài. Mỗi lần tiến hóa của thần thú đều cực kỳ khó khăn, nhất là khi tiến tới cảnh giới thứ thần cấp. Mỗi lần tăng một cấp thực chất đều là biến hóa, hơn nữa thực lực của Tử Tinh Bỉ Mông vốn rất kinh khủng nên tiến hóa lại càng gian nan hơn. Nếu không cố gắng và không có kỳ ngộ đặc thù thì cho dù trăm năm không lên một cấp nào cũng là bình thường. Nhưng Tử từ khi tiến vào thứ thần cấp đến giờ mới chỉ một năm mà thôi. Ngoại trừ quan hệ với Diệp Âm Trúc thì Cách Lạp Tây Tư căn bản không thể nghĩ ra khả năng nào. Cho dù hắn đã thần phục Tử nhưng lúc này trong lòng không khỏi có chút ghen tị, tại sao ta lại không có Đồng Đẳng Bổn Mạng Khế Ước như vậy chứ? Cầm Đế đại nhân ơi, ngài quả phúc tinh của Tử Đế. Chẳng trách khi Tử lão đại cảm nhận được khi ngài gặp nguy hiểm liền không chút do dự từ bỏ Cực Bắc Hoang Nguyên để chạy tới pháo đài Lôi Thần Chùy cứu ngài. Quan hệ thân tình của hai người phải nói là dung hợp hữu tình mới đúng. Tử tinh đại quân được Cách Lạp Tây Tư ra lệnh, lập tức mau chóng hành động. Nhưng ngay cả Cách Lạp Tây Tư cũng không ngờ rằng tiến hóa của Tử lại nhanh chóng hòan thành đến vậy. Đinh - một tiếng trong trẻo vang lên. Ngay sau đó, thân thể của Tử chợt co rút lại. Sau một khắc, vô số tinh quang phát ra từ trên người hắn, hội tụ thành một dải sáng tử tinh phóng lên cao. Thân thể vốn cao mười thước của Tử chợt giảm xuống hai thước, chỉ còn khoảng tám thước. Bản thể tử tinh vốn trong trẻo biến mất, đột nhiên biến thành một nhân thể (hình người) bình thường, làn da hoàn toàn giống với nhân loại, nhưng vẫn mắt tím, tóc tím như trước. Khí tức trên người dường như không còn sắc bén như trước nữa. Trên bề mặt da hiện lên một tầng kim quang nhàn nhạt. Tử ngẩng đầu nhìn lên dải sáng tử tinh trên không trung, miệng phát ra một tiếng kêu dài, nhảy lên, dung nhập với dải sáng tử tinh. Vô số tinh quang màu tím phát ra, tạo thành một cảnh tượng huyễn lệ. Trong nháy mắt thu lại, dung hợp thành một thanh trường kiếm dài chừng hai thước. Chuôi kiếm rát tinh xảo, thân kiếm thon dài, rộng chừng bảy tấc, hoàn mỹ từ đầu tới chuôi, lưỡi kiếm rất sáng. Trên thân kiếm có tổng cộng chín ngôi sao màu tím đậm phát ra hào quang lóng lánh. Tử tinh hóa kiếm, chính là tiêu chí Tử Tinh Bỉ Mông tiến vào thứ thần cấp. Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi mà Diệp Âm Trúc gặp ở long vực lúc đầu chính vì đối mặt với Tử Tinh Bỉ Mông hóa kiếm mà thân thể bị tiêu diệt, lưỡng bại câu thương. Nhưng lúc này Tử biến thành kiếm lại khác với Tử Tinh Bỉ Mông hóa kiếm, nhờ được ngọn lửa linh hồn của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thiêu đốt lúc trước, năng lượng dung hợp của hắn đã được tròn vẹn hơn. Chín ngôi sao tử tinh giống như chín mặt trời nhỏ lóng lánh trên thân kiếm. So với lần đầu tiên chuyển hóa thì chín ngôi sao tử tinh này trong suốt hơn rất nhiều. Một đường màu tím kéo dài từ mũi kiếm tới chuôi kiếm. Trường kiếm kinh thiên, lấy Tử Tinh Bỉ Mông là thân, lấy linh hồn của Tử là hồn. Kiếm siêu thần khí cực công (công kích cực đại) cũng tiến hóa theo sự tiến hóa của Tử. Trường kiếm bay một vòng trên trời rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Khi nó rơi xuống mặt đất thì ngay cả cường giả cực mạnh như Cách Lạp Tây Tư cũng không nhịn nổi lùi lại vài bước, không dám tiếp xúc với nó. Tử quang phóng đại, một lần nữa Tử lại xuất hiện trước mặt các thần thú. Chỉ có điều Tử tinh cự kiếm đã biến mất. Tiến hóa này đã khiến cho hắn hoàn toàn dung nhập với Tử tinh cự kiếm, không thể tách rời. - Chúc mừng Tử đế đại nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]