Chương trước
Chương sau
Tử Tinh cự kiếm dài 17m hoành không xuất thế, phảng phất muốn đem chém tan toàn bộ thiên địa, hướng đến đỉnh đầu Ni Na chém xuống. Cùng lúc, Khô Mộc Long Ngâm Cầm được Diệp Âm Trúc ôm trong lòng đồng thời vang lên 7 loại chiến âm kì dị, 7 đạo bạo âm mang theo thuộc tính bất đồng, đồng thời lao đến Ni Na.
Hai người tâm ý tương thông phối hợp âm thầm không khe hở, chớp mắt sau khi bạo âm đến nơi, chính lúc Tử Tinh cự kiếm hạ xuống.
Đổi lại là người khác, dù cho thực lực vượt hơn xa Diệp Âm Trúc, mà đối diện với liên thủ công kích của hai người sợ là cũng chân tay luốn cuống. Đáng tiếc, đối thủ trước mặt bọn họ thật là quá cường đại.
7 thanh bạo âm căn bản hầu như không sinh ra ảnh hưởng gì đối với Ni Na, sau một tích tắc, bà giơ tay trái lên, vậy mà tóm chặt được mũi nhọn của Tử Tinh cự kiếm.
Tử Tinh cự kiếm dài 17m, nặng đến vài tấn, lại được Tử toàn lực huy động có thể sản sinh ra sức mạnh lớn thế nào? Bất luận là Mễ Lan đại quân hay là phía Cầm Thành, không ai có thể va chạm chính diện với một kiếm như vậy. Nhưng, Ni Na lại tiếp một kiếm theo cách như vậy. Thân thể không có nửa phần lay động, chỉ có mặt đất dưới chân xuất hiện vài vết nứt.
Công kích của Diệp Âm Trúc tịnh không đình chỉ, sau thất thanh bạo âm, 7 đạo cao tần âm nhận bay nhanh ra, âm nhận tử sắc phân biệt bao hàm thuộc tính bất đồng của Khô Mộc Long Ngâm Cầm, đồng thời hướng tới một vị trí trên thân Ni Na công kích. Lực cắt cường hoành của cao tần âm nhận Diệp Âm Trúc xưa nay luôn lấy nó làm tự hào.
Tay của Ni Na đang giữ chặt Tử Tinh cự kiếm đột nhiên dụng lực, một khối ánh sáng nhũ bạch sắc từ trong bàn tay bà bạo phát ra, cả Tử Tinh cự kiếm và bản thân Tử, cứ vậy để bà nâng lên, trực tiếp ném về phía Diệp Âm Trúc. Còn 7 đạo cao tần âm nhận đã đến trước người, tay phải của Ni Na đưa ra, giống như tay gẩy đàn ngũ huyền huyễn hóa ra một tầng chỉ ảnh hư ảo. Trong chỗ ánh sáng chớp chớp, năng lượng ba động nhu hòa đã đem 7 đạo cao tần âm nhận hóa giải hoàn toàn.
Cảm thụ được lực cắt cường hoành của cao tần âm nhận, trong mắt Ni Na không khỏi lỗ ra một tia kinh ngạc, "Hảo!"
Tử và Tử Tinh cự kiếm lúc này đã bị ném rất thảm hại đến phía Diệp Âm Trúc, chính như Ni Na đã nói, chỉ cần bắt đầu chiến đấu, bà sẽ tuyệt không nương tay.
Ánh sáng lóe lên trong mắt Diệp Âm Trúc, cùng với giữa thân Tử sáng lên một đạo hào quang đặc thù. Ở đó tràn đầy hào quang của linh hồn khí tức. Ni Na chỉ cảm thấy trong nay hẫng đi, mũi kiếm nguyên bản túm trong tay đã biến mất, Tử cũng đã biến mất, không chỉ không liệng tới Diệp Âm Trúc, mà ngược lại xuất hiện bên người hắn, cùng hắn xông tới phía mình.
"Hay cho đồng đẳng bản mệnh triệu hoán." Trong mắt Ni Na lộ ra vài phần tán thưởng, hai tay cuộn lại trước ngực. Hai khối ánh sáng màu nhũ bạch dung hợp thành một trước thân, mắt nhìn Tử và Diệp Âm Trúc đang đồng thời đánh đến mình, song chưởng cử khinh nhược trọng (cử khinh nhược trọng: nâng vật nhẹ mà như nâng vật nặng) đẩy ra phía trước.
Tiếng ầm ầm kịch liệt tựa hồ lần đầu tiên bạo phát, trong chớp mắt Diệp Âm Trúc vượt quá trình độ bạo phát ra toàn bộ 49 đạo cao tần âm nhận, đồng thời hướng đến cùng một vị trí của khối ánh sáng thần cấp màu nhũ bạch đó mà bắn, và Tử Tinh cự kiếm của Tử cũng sáng lên một khối tử quang, cự kiếm vào tích tắc này hầu như co nhỏ lại. Thân thể Tử không thấy nữa, mà hoàn toàn dung hợp thành một với Tử Tinh cự kiếm.
Có thể nói, đó là tối cường công kích mà hiện tại Tử và Diệp Âm Trúc có thể bạo phát ra, bọn họ có thể thành công không?
Thực sự cùng với thần cấp đấu khí va chạm, Diệp Âm Trúc mới hiểu rõ chênh lệch về đẳng cấp là lớn thế nào. Sau khi cao tần âm nhận lao vào quầng sáng màu nhũ bạch đó thì giống như nê ngưu nhập hải (trâu bùn vào biển thì tan rã mất) biến mất chẳng thấy đâu, đấu khí màu nhũ bạch, giống như có thể thôn phệ tất cả vâỵ, đem 49 đạo âm nhận bạo phát trong chớp mắt của hắn hoàn toàn ngăn ở bên ngoài. Cùng lúc này, Tử thân kiếm hợp nhất cũng lao tới trước quầng ánh sáng màu nhũ bạch. Lần này, lại không phải là thôn phệ, mà là tràn ra.
Trong tiếng ầm khổng lồ, Diệp Âm Trúc và Tử đồng thời cảm giác thẩy một cỗ sức mạnh gần như không thể ngăn trở điên cuồng truyền tới, thân thể hai người giống như bao tải rách bị ném đi. Hầu như cùng nhau rơi xuống đất, bụi bay mù mịt, thân thể rơi xuống đất của họ cày lên mặt đất một đường rãnh dài hơn 30m mới dừng lại. Kinh mạch như bị chấn nát, năng lượng trong cơ thể chớp mắt biến thành rối loạn. Toàn thân trên dưới phảng phất đều như bị một cỗ sức mạnh không tên trói chặt. Chất động kịch liệt khiến Tử phún ra một khẩu tử khí, và tinh thể trong chớp mắt xuất hiện trên người Diệp Âm Trúc cũng hoàn toàn vỡ nát. Máu tươi không bị khống chế phun ra.
Ni Na vẫn đứng tại chỗ, nhẹ nhàng nói: "Đồng đẳng bản mệnh khế ước có thể giúp các ngươi triệu hoán lẫn nhau, nhưng, chỉ cần các ngươi hai người đồng thời bị công kích trực tiếp, thì đồng đẳng bản mệnh triệu hoán đó lại không thể giúp các ngươi tránh khỏi bị thương."
Diệp Âm Trúc và Tử lảo đảo từ trong rãnh sâu đứng lên. Trong lòng đồng thời sản sinh ra tâm tình kinh sợ, thứ thần cấp thực là quá mạnh. Nếu như Tử đã trưởng thành có lẽ còn có khả năng chống lại, nhưng hiện tại xem ra, cơ hội lại là rất mờ mịt.
Kim quang và ngân quang nhàn nhạt, phân biệt xuất hiện ở hai tay Diệp Âm Trúc, đấy là từ sức mạnh của Thiểm, Lôi. Tổng hợp chiến là tổng hợp toàn bộ thực lực bản thân của người khiêu chiến mà đánh, Thiểm Lôi là huyết khế ma thú của hắn, mượn dùng sức mạnh của bọn chúng tịnh không tính là phạm quy. Chính vào lúc Diệp Âm Trúc chuẩn bị dựa vào sức mạnh của Thiểm Lôi phát động toàn diện công kích, sâu trong linh hồn đột nhiên có một đạo dao động, dao động đến từ Tử.
Thân thể cao lớn của Tử ngẩng lên trời gầm lớn, một loạt âm thanh xương cốt lách tách khiền người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, một khối tử quang chớp lên ánh sáng chói mắt, toàn bộ thân thể hắn đều nhanh chóng biến lớn, chớp mắt đã huyễn hóa thành bản thể.
Ni Na tịnh không ngăn Tử, bà thấy, dù là Tử huyễn hóa ra bản thể, căn bản cũng vô pháp mang đến uy hiếp gì cho mình. Nhưng, sau khi thân thể cao lớn hơn 20m của Tử xuất hiện, hắn tịnh không tiếp tục phát động công kích Ni Na, mà đôi môi mở rộng, một khối bạch vụ nhàn nhạt từ miền hắn phun ra. Tử quang tỏa sáng, một Tử Sắc Lục Mang Tinh bị bạch vụ bao phủ xuất hiện trước mặt Tử, linh hồn dao động cường liệt từ đôi mắt tím sẫm của hắn bạo phát ra.
"Hừm? Triệu hoán sao?" Ni Na có phần kinh ngạc nhìn Tử. Bà cho rằng, đối diện với mức thần cấp của mình, ưu thế về số lượng căn bản không có ý nghĩa gì.
Đạo lí này Tử tự nhiên cũng biết rõ, cho nên, hắn tịnh không triệu hoán mấy cửu cấp ma thú Hoàng Kim Bỉ Mông. Ngay toàn lực công kích của mình còn vô pháp phá khai đấu khí của đối thủ, thì Hoàng Kim Bỉ Mông so với mình còn yếu hơn càng không có hiệu quả gì. Cho nên, dù hắn đang triệu hoán, nhưng triệu hoán đó lại không phải là mấy cửu cấp ma thú.
Một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên từ Tử Sắc Lục Mang Tinh bị bạch vụ bao phủ đó vang lên, bạch vụ chớp mắt ngưng tụ, hình thành một phù hiệu đặc thù, liền sau đó, một người từ không khí xuất hiện tại trung tâm Lục Mang Tinh. Phù hiệu do bạch vụ hình thành đó trực tiếp ấn lên trán hắn.
Hình dáng người này rất dễ nhận, vì hắn có một cái đầu trọc bóng loáng to lớn, thân thể cao lớn, cơ bắp cường tráng không giống nhân loại, nửa người trên để trần, một đôi mắt hung dữ nhấp nháy ánh sáng yêu dị.
"Tử Đế lão đại, triệu hoán ta tới có việc gì?" Thanh âm của gã đầu trọc cực kì hồn hậu, một câu hỏi giản đơn hầu như khiến toàn thể mặt đất đều rung lên bần bật.
Hoàn thành triệu hoán, thân thể Tử nhanh chóng thu nhỏ, lại biến thành hình người, sắc mặt hắn đã biến thành một mảng trắng xanh, tử quang xung quanh thân thể ảm đạm đi rõ ràng. Rồi dù thân thể mình đều có phần trong suốt rõ ràng, giơ tay lên, chỉ về Ni Na, "Cách Lạp Tây Tư, đánh bại nhân loại kia." Nói xong câu này, Tử trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ, trước ngực không ngừng phập phồng. Việc triệu hoán vừa rồi, hầu như đã hao hết toàn bộ năng lượng của hắn.
Không sai, Tử liều mạng tiêu hao toàn bộ năng lượng của mình triệu hoán tới, chính là thành niên thập cấp thần thú, xếp thứ hai trong tứ đại thần thú của thú nhân tộc Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư. Đó cũng là tối cường thực lực mà hiện tại Tử có thể nghĩ đến xuất hiện tại chiến trường này.
Cách Lạp Tây Tư quay đầu, mục quang rơi lên thân thể Ni Na. Giống như Tử, trở thành thần thú cảm giác của hắn là cực kì sắc bén, không chút nào vì đối thủ là nhân loại mà sinh ra khinh thị. Giống như uy hiếp hướng đến Ni Na phát ra một tiếng gầm trầm trầm.
Ni Na nhíu mày, "Hừm, rõ ràng là khí tức mức thần cấp. Ngươi là vị thần thú nào? Âm Trúc, xem ra ta còn coi thường ngươi rồi, đầu tiên là Tử Tinh Bỉ Mông, sau đó là Sơn Lĩnh Cự Nhân. Còn cái bị Tử Tinh Bỉ Mông triệu hoán tới, chẳng lẽ chính là một trong tứ đại thần thú sao?"
Cách Lạp Tây Tư huyênh hoang ngẩng cái đầu trọc lốc, "không sai, lão tử chính là Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư đại nhân. Ngươi đã đắc tội với Tử Đế lão đại, vậy chịu chết đi." Vừa nói, Cách Lạp Tây Tư đã bước đi, xông thẳng đến Ni Na.
Lãnh quang trong mắt Ni Na lóe lên, "Ngươi là lão tử của ai?" Từ sau khi đến chiến trường, thân thể bà lần đầu tiên phát động.
Không có tàn ảnh, cũng không có khả năng phân rõ gì cả, đấy hoàn toàn là như thuấn di xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, Ni Na đã đến trước mặt Cách Lạp Tây Tư, tốc độ của bà thật là quá khủng phố. Thậm chí ngay cả cơ hội giơ tay của Cách Lạp Tây Tư cũng không có, một chưởng của Ni Na đã phách lên ngực hắn.
Hào quang màu nhũ bạch chớp mắt bạo phát, Cách Lạp Tây Tư hừ lên bức bối, thân thể bay ngược trở lại, nặng nề rơi xuống ngoài 10m.
"Mẹ kiếp, quá sức." vào lúc Ni Na cho là Cách Lạp Tây Tư bị mình đánh trọng thương, gã đầu trọc đó lại từ cái rãnh sâu do mình ném tạo ra bò lên. Xoa xoa ngực mình, "Đã lâu rồi không phải tiếp nhận công kích quá sức. Lão thái bà, đấu khí của ngươi rất mạnh!"
Con ngươi của Ni Na hơi co lại, dũ cũng nghe nói phòng ngự lực của Chiến Tranh Cự Thú rất cường đại, nhưng bà không nghĩ đến Cách Lạp Tây Tư rõ ràng nhận một kích sáu thành đấu khí của mình lại vẫn hồn nhiên vô sự.
"Vậy ta sẽ để ngươi nếm thử một củ còn mạnh hơn." Thân thể Ni Na lại biến mất, phảng phất không chỗ nào không có, mỗi nhất thứ xuất hiện, Cách Lạp Tây Tư lại bị bà nện cho một chưởng.
Thân thể cao lớn của Cách Lạp Tây Tư giống như quả bóng, không chút hồi hộp bị Ni Na ném đi, rơi xuống. Đấu khí màu nhũ bạch tại không trung tung hoành. Trong lòng Ni Na cũng đã bốc hỏa khí, bà cảm thấy rõ đấu khí của mình tịnh không mang lại cho Chiến Tranh Cự Thú đó tổn thương trí mệnh, bà tuyệt không tin rằng dựa vào mức thần cấp lục giai chuẩn của mình lại vô pháp tiêu diệt được Chiến Tranh Cự Thú.
Một chút này thực làm khổ Cách Lạp Tây Tư, lực phòng ngự siêu cường và xung kích điên cuồng không sợ là thứ hắn chuyên nhất. Mà cái không chuyên đáng ngại nhất của hắn chính là về tốc độ. Đối diện với oanh kích không ngừng của Ni Na, hắn thậm chí ngay cả cái bóng của đối thủ cũng không nhìn thấy, từng trận trận đau đớn xuyên vào tâm can không ngừng từ các vị trí khác nhau của thân thể truyền tới, dù cho với lực phòng ngự của hắn cũng có chút cảm giác ăn không tiêu.
Không nghi ngờ gì, việc xuất hiện của Cách Lạp Tây Tư đem lại thời gian hít thở cho Diệp Âm Trúc và Tử. Nhưng, cũng vì triệu hoán Cách Lạp Tây Tư tới, Tử đã vì tiêu hao quá lớn mà mất đi sức chiến đấu. Nhìn Cách Lạp Tây Tư trong không trung bị đấu khí mức thần cấp của Ni Na bắn đi bắn lại như quả bóng, Diệp Âm Trúc biết, nếu như không có kì tích xuất hiện, trận chiến hôm nay mình không thể thu được thắng lợi.
Thực lực của Ni Na thực là quá mạnh, Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư thậm chí ngay cả một lần công kích đều không thể phát ra mà trở thành đồ chơi trên tay bà. Dù cho lực phòng ngự của Cách Lạp Tây Tư vẫn mạnh, nhưng cuối cùng cũng có cực hạn. Tử từ nói với hắn, thần thú sau khi tiến vào thành niên, thực lực sẽ đạt đến bạch cấp nhất giai, tùy theo việc tu luyện không ngừng sẽ có tăng trưởng, chỉ là tốc độ tăng trưởng đó cực kì chậm. Nhìn bộ dạng Cách Lạp Tây Tư, tối đa cũng chỉ là bạch cấp nhị giai mà thôi. Chênh lệch so với Ni Na không nghi ngờ gì là rất lớn.
Nhìn vào Cách Lạp Tây Tư lúc nào cũng có thể bại vong, trong linh hồn cảm thụ được hư nhược lúc này của Tử, Diệp Âm Trúc hít sâu một hơi, trong lòng đã có tính toán. Thua là chết, đã vậy, vì sao tự mình không thể liều đánh một phen?
Khô Mộc Long Ngâm Cầm thu hồi vào trong Tu Di Thần Giới, trong tay Diệp Âm Trúc có thêm một cái gì đó, thân ngắn hai đầu nhọn, cái chùy tịnh không coi là lớn cầm trong tay hắn xem ra có chút quái dị. Chính là Lôi Thần Chi Chuy mà Lỗ Đặc Tư tạm thời cho hắn mượn. Cầm vào trong tay, lôi điện dao động cường liệt phảng phất muốn dung hợp thành nhất thể với thân thể mình. Nhưng vì mình không phải là chủ nhân chân chính của nó, cỗ lôi điện dao động đó thậm chí còn có phần bài xích. Bạn đang đọc truyện tại - truyentop.net
Nhìn thiểm điện lam tử sắc trên Lôi Thần Chi Chuy, tay phải Diệp Âm Trúc cầm thật chắc, đưa nó lên qua đỉnh đầu.
Cắn chặt răng, Lôi Thần Chi Chuy trong tay nặng nề hạ xuống, vào giây phúc này, Diệp Âm Trúc dựa vào tinh thần lực của mình triệt để kích phát lôi điện chi lực trong Lôi Thần Chi Chuy. Đồng thời cũng quán chú toàn bộ đấu khí của mình vào thanh vũ khí gần là siêu thần khí trong các thần khí.
Mọi người đều nhìn thấy Diệp Âm Trúc nâng Lôi Thần Chi Chuy, nhưng, vào lúc cái thần khí tề danh cùng thanh Lôi Thần Chi Chuy của Lôi Thần Chi Chuy bộ lạc hạ xuống, tiếng kêu kinh hãi lập tức phủ đầy toàn bộ Cầm Thành. Đó là vì, bọn họ đều kinh hãi nhìn thấy, Lôi Thần Chi Chuy trong tay Diệp Âm Trúc hạ xuống không phải là đâm về phía Ni Na, mà là đâm vào bản thân, đâm vào vị trí tâm tạng của mình.
Đầu nhọn của Lôi Thần Chi Chuy, mang theo lôi điện chi lực cuồn cuộn, mang theo toàn bộ đấu khí của Diệp Âm Trúc, oanh kích nặng nề vào vị trí tâm tạng của chính hắn.
Tự sát? Ý niệm này hầu như chớp lên trong lòng toàn bộ mọi người, những người quan chiến bên Cầm Thành, tâm tình đều đã rơi xuống đáy hang sâu.
Ầm--, tiếng đùng đoàng kịch liệt thậm chí khiến Ni Na đang không ngừng công kích Cách Lạp Tây Tư ngừng lại. Lúc quay đầu lại, chính là nhìn thấy Lôi Thần Chi Chuy đâm vào tâm tạng Diệp Âm Trúc. Toàn bộ thân thể Diệp Âm Trúc lập tức bị một mảng thiểm điện lam tử sắc phủ lên. Nhưng, khiến người ta không ngờ tới là, lúc Lôi Thần Chi Chuy nện lên vị trí tâm tạng của hắn, lại lần đầu tiên bắn ngược trở lại. Ngay sau đó, một khối ánh sáng chói mắt màu nhũ bạch từ thân thể Diệp Âm Trúc giống như ngọn lửa bốc lên.
Một tiếng long ngâm lanh lảnh từ vị trí tâm tạng của Diệp Âm Trúc vang lên. Ấy giống như tiếng long ngâm tê tâm liệt phế, hầu như là tiếng kêu bi thiết cuối cùng của một cự long cường đại bạo phát ra trước lúc tử vong.
Ầm--. Hồng, lam, hoàng, thanh, kim, ngân, hắc, khí sắc quang mang thay nhau từ vị trí tâm tạng của Diệp Âm Trúc dâng lên. 7 đạo ánh sáng màu trong không trung ngưng kết thành một dải cầu vồng rực rỡ, quấn xung quang thân thể Diệp Âm Trúc. Ngay sau đó, một đạo quang trụ màu nhũ bạch từ trong dải màu dâng lên, một cỗ cường đại khí tức vô pháp nói ra, chớp mắt thôn phệ hết cầu vồng ngưng kết thành hình.
Thân thể Diệp Âm Trúc vậy mà lại cứ vậy bay lên không trung, mặc kệ da thịt hắn đã bị lôi điện chi lực trong Lôi Thần Chi Chuy đánh thành đen cháy, nhưng giờ này phút này, mỗi cá nhân của hai bên quan chiến lại đều cảm thụ được một cỗ khí tức khủng phố không gì so được từ thân thể hắn.
Một chiếc cổ cầm còn bị bao quanh bởi quang hoàn màu nhũ bạch, đã từ không khí xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc, dạng thức của cổ cầm rất cổ phác, cầm thân màu thâm thúy ám kim khiến người ta vô pháp nhìn ra sự thần bí của nó, một tầng hào quang màu nhũ bạch không ngừng từ trong tuôn ra, tựa hồ có một linh hồn bất cam không ngừng rên rỉ. Trên thân cầm, là 7 sợi cầm huyền, cùng nhấp nháy ánh sáng bất đồng, giống như cầu vồng bẩy sắc xuất hiện lúc trước vậy, một vùng xoáy nguyên tố sặc sỡ không ngừng bồng bềnh tại cầm huyền. Chớp mắt, trong không khí, toàn bộ ma pháp nguyên tố, trong một tích tắc vậy mà lại bị cái cổ cầm đó rút đi hoàn toàn.
Không cần nâng đỡ gì, cổ cầm phiêu phù trước mặt Diệp Âm Trúc, dưới sự tiếp nối của hào quang màu nhũ bạch, cổ cầm đó phảng phất như là một bộ phận của thân thể hắn vậy.
Ầm--, Cách Lạp Tây Tư rơi xuống mặt đất xa xa, tạo nên một hố lớn. Sắc mặt Ni Na lần đầu tiên biến thành ngưng trọng. Bà đã không tập trung được để nghĩ biện pháp hủy diệt Chiến Tranh Cự Thú, cái đột nhiên xuất hiện, là năng lượng dao động to lớn đủ để uy hiếp đến bà, hấp dẫn sự chú ý của Ni Na.
"Siêu thần khí, đấy là khí tức của siêu thần khí." Ni Na sợ hãi biến sắc, bà sao mà ngờ được, Diệp Âm Trúc vào lúc này, dưới tình huống căn bản không có cơ hội gì, vậy mà lại đưa ra một kiện siêu thần khí.
Thân cầm màu ám kim, tuyệt không phải là cái Khô Mộc Long Ngâm Cầm mà lúc trước hắn ôm trong lòng có thể so sánh, không sai, đấy là siêu thần khí tạo nên cường giả mức thần cấp, Ni Na sao có thể không nhận ra siêu thần khí chứ. Chỉ là bà thật tại không rõ, vì sao Diệp Âm Trúc lại có một kiện siêu thần khí. Theo bà biết, chỉ có sau khi đạt đến mức thần cấp, mới có thể được siêu thần khí thừa nhận! Mà trên thế giới này, nếu như nói thần khí là động vật quý hiếm, vậy thì, siêu thần khí lại tuyệt đối là động vật gần như đã tuyệt chủng. Dù cho là toàn thể Pháp Lam, cũng chỉ có một kiện siêu thần khí mà thôi.
Thần khí và siêu thần khí, dù chỉ khác nhau một chữ, những lại tiệt nhiên là hai khái niệm bất đồng. Thần khí, chỉ có thể giúp người ta phát huy ra tốt hơn sức mạnh, theo đó một chút năng lực thuộc tính đặc thù. Nhưng siêu thần khí lại không như thế, một kiện siêu thần khí, một khi phát uy, ấy mới chân chính là sức mạnh hủy thiên diệt địa. Dưới tình huống ứng dụng đúng đắn, một cường giả bạch cấp nhất giai có siêu thần khí, thậm chí có thể khiêu chiến với cả tồn tại mức bạch cấp cửu giai, đấy chính là uy lực của siêu thần khí.
Siêu thần khí đột nhiên xuất hiên ở người Diệp Âm Trúc, không nghi ngờ gì khiến Ni Na cực kì kinh ngạc, tựa như lần đầu tiên, bà hướng về phía Diệp Âm Trúc mà xông tới, phi hành, đối với bà mà nói thì thực lực này căn bản không đáng kể.
Chỉ trong sát na, Ni Na đã đến trước mặt Diệp Âm Trúc, dù trong lòng bất nhẫn, nhưng bà lại không thể để Mễ Lan đế quốc thất bại. Hữu chưởng hướng đến ngực Diệp Âm Trúc ấn xuống.
Lúc này, hai tay Diệp Âm Trúc đã phất nhẹ lên trên cầm huyền, hai mắt nhắm lại, hầu như đã mất đi ý thức vậy.
Phừng--, tịnh không phải là Diệp Âm Trúc gảy, mà là bản thân bẩy sợi cầm huyền của siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm đồng thời rung lên, một vầng ánh sáng màu nhũ bạch cường liệt dâng lên, hỗn hợp với 7 dải hào quang cùng màu của cầm huyền, bảo hộ toàn thể người Diệp Âm Trúc bên trong. Một chưởng phiên thiên hạ ở cái thế tất thắng của Ni Na vậy mà bị âm vận kì dị trói chết không dư thừa gì.
Hào quang 7 sắc cường liệt không ngừng tràn ra từ vị trí tâm tạng bị Lôi Thần Chi Chuy đập vào của Diệp Âm Trúc, giống như một đạo cầu vồng cùng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lơ lửng trên hai đầu gối hắn nối liền một chỗ.
Lần sử dụng Khô Mộc Long Ngâm Cầm này và lần trước đối diện với Cách Lạp Tây Tư hoàn toàn bất đồng. Lần ấy tuy là dung hợp được sức mạnh của Diệp Âm Trúc và Tử, nhưng lúc ấy thân thể Diệp Âm Trúc đã cực kì hư nhược, mà Tử lại mới được hắn cứu sống mà thôi. Dù cho là sau khi dung hợp, cũng có chênh lệch nhất định so với hiện tại Diệp Âm Trúc đã tiếp cận tử cấp nhị giai. Càng huống gì, lần này hắn kích phát ra siêu thần khí lại không dùng thủ chưởng, mà là dùng Lôi Thần Chi Chuy thứ đã gần tiếp cận siêu thần khí, sự cộng minh sản sinh ra khiến cái cổ cầm chân chính là siêu thần khí xuất hiện trong tay Diệp Âm Trúc.
Phừng--, lại là một tiếng ông minh, tay phải của Diệp Âm Trúc cử chỉ khởi thế-- Xuân Oanh Xuất Cốc Thế, trong khi sợi cầm huyền đầu tiên phừng nhẹ, một đạo ánh sáng màu nhũ bạch giống như hư ảo vụt ra ngang trời, trùm lên chỗ Ni Na bay đến gần trước thân thể.
Mà công kích trông như âm nhận ấy căn bản lại không có khả năng né tránh gì, vào lúc nó vừa xuất hiện, Ni Na đã cảm giác thấy rõ ràng nó đã khóa chặt linh hồn mình.
Giống như ánh sáng màu nhũ bạch từ thân thể Ni Na tràn ra, trong tiếng phừng mạnh mẽ, thân thể đang phi hành tại không trung của bà run lên một trận, cuối cùng đem lực cắt cường liệt của âm nhận vậy mà thực sự hóa giải được. Nhưng, cùng lúc đó, một đám bạch vụ từ trên thân Ni Na thân thượng xao động tuôn ra, sắc mặt bà đại biến, thân thể bay nhanh xuống phía dưới.
Lực cắt của âm nhận có thể dùng đấu khí chống lại, nhưng, âm nhận do siêu thần khí phát ra sao có thể chỉ là cắt giản đơn như vậy? Âm vận bạo âm trong đó lần đầu tiên xâm nhập vào tinh thần chi hải của Ni Na, cái đó tịnh không thể dùng dụng đấu khí để công kích giải quyết, chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của mình để chọi lại. Sự cường đại của tinh thần ma pháp sư, dưới tình huống tiếp cận thực lực lập tức khiến ưu thế tuyệt đối của Ni Na lúc trước hoàn toàn không còn.
Diệp Âm Trúc chỉ gẩy ra một âm phù, rồi song thủ dừng lại, đầu tóc mặt mũi hắn đều đã biến thành một mảng đen cháy, nhìn không ra thần sắc lúc này, nhưng nếu như quan sát ở cự li gần, nhất định có thể thấy biểu tình trên bộ mặt của hắn lúc này hoàn toàn vặn vẹo. Sự thống khổ mà hắn phải chịu lúc này, bất kì ai cũng vô pháp nhận thức, vô pháp lí giải.
Dù Lôi Thần Chi Chuy chỉ là một nửa siêu thần khí, nhưng, là thần khí gần tiếp cận với siêu thần khí nhất, bị tiêm đầu chuỳ cùng với toàn lực đâm lên thân thể mình, lôi điện cường hoành đó lần đầu tiên đã hầu như kích xuyên tâm tạng Diệp Âm Trúc, biến toàn thể người hắn thành than cốc.
Sở dĩ Diệp Âm Trúc làm vậy, vì hắn muốn đánh bạc một phen, với thực lực hiện tại của hắn, căn bản vô pháp điều dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, chỉ có thể dựa vào kích thích mạnh mẽ của ngoại giới mới có thể khiến nó xuất hiện. Thực lực của Ni Na ngay cả Chiến Tranh Cự Thú Cách Lạp Tây Tư cũng rất khó có sức phản kháng, không dùng đến uy lực chân chính của siêu thần khí, thì bản thân mình sao có thể là đối thủ của bà?
Diệp Âm Trúc thắng bạc rồi, chính giống như hắn dự liệu, dưới tác dụng của lực oanh kích cường đại của Lôi Thần Chi Chuy, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lần đầu tiên bị kích nộ hoàn toàn, trực tiếp từ trong thân thể hắn thoát ra. Khác nhau lớn nhất của siêu thần khí và thần khí chính là tính tự bảo hộ chủ nhân của bản thân nó, nó đã nhận Diệp Âm Trúc là chủ, chắc chắn không cho phép bất kì sức mạnh nào tổn hại đến Diệp Âm Trúc, mặc dù hiện tại sức mạnh của Diệp Âm Trúc còn chưa đủ để khiến cây cổ cầm cấp siêu thần khí này bảo hộ toàn thân, nhưng chí ít bảo hộ chỗ hắn ngủ say tuyệt không vấn đề.
Cho nên, vào lúc Lôi Thần Chi Chuy oanh kích vào tâm tạng Diệp Âm Trúc, siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lập tức từ trong ngủ say tỉnh lại. Chớp mắt cường hành đem lôi điện chi lực từ Lôi Thần Chi Chuy công nhập vào thân thể Diệp Âm Trúc hoàn toàn khu trừ. Khác biệt về đẳng cấp khiến năng lượng của Lôi Thần Chi Chuy còn xa mới có thể chống lại nó. Nhưng mặc dù vậy, Diệp Âm Trúc bị Lôi Thần Chi Chuy oanh kích vẫn phải chịu thống khổ không nói ra được.
Nói thẳng ra, lúc Lôi Thần Chi Chuy mới đâm vào ngực, Diệp Âm Trúc cảm giác thấy chỉ là toàn thân lập tức tê dại, phảng phất như toàn bộ sinh mệnh lực đều bị cỗ lôi điện chi lực đó mang đi, tịnh không có cảm giác thống khổ gì. Nhưng, lúc siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm cường hành đem cỗ lôi điện chi lực đó đánh tan đi, thống khổ tê tâm liệt phế từ trong truyền ra ngoài, khôi phục lại cảm giác đau, vậy lúc thân thể bị lôi điện hoàn toàn thiêu đốt một phen thì cảm giác thế nào? Nhất là da thịt bên ngoài, dù cho là Tử Tinh Bỉ Mông mang đến cho mình Tử Tinh chi thể, dưới tình huống không phải là trạng thái đầy đủ, mà Lôi Thần Chi Chuy còn hầu như nướng cháy da thịt bên ngoài của mình. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm lúc này làm chính là hoàn toàn bài trừ hậu quả tiêu cực của đích phụ diện, bằng vào lực cường hoành của siêu thần khí khiến thân thể mình nhanh chóng chữa khỏi. Chữa khỏi đương nhiên là điều tốt, nhưng quá trình đó lại khiến người ta khó mà chịu nổi.
Mỗi một sợi dây thần kinh trong cơ thể, dưới sự lôi kéo của 7 dải năng lượng cuồn cuộn, đều kịch liệt vận động theo quy luật, thống khổ kinh người khiến Diệp Âm Trúc ngay cả hô hấp cũng vô pháp tiến hành, trong lồng ngực phảng phất có một khối liệt hỏa đang thiêu đốt cháy bỏng, thân thể tùy thời đều có khả năng bạo liệt vậy. Mà còn miễn cưỡng gẩy cầm huyền một chút, hầu như đã hao phí hết toàn bộ đề kháng lực của hắn. Dù trên mặt nhìn không ra, nhưng thực tế lúc này trên dưới toàn thân của hắn mỗi một tế bào đều đang co giật kịch liệt.
"Kiên trì trụ vững, độ quá cửa ải này, đối với ngươi sẽ sản sinh ra chỗ tốt cực kì, đồng thời cũng có thể khiến ngươi và kiện siêu thần khí này dung hợp một chỗ tốt hơn" thanh âm trầm thấp của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn vang lên trong não hải của Diệp Âm Trúc khởi. Diệp Âm Trúc đột nhiên cảm giác thấy từ ngón tay đeo Long Hồn Giới truyền đến một trận thanh lương, trong chớp mắt phun vào trong đại não của mình. Trong khoảnh khắc, linh hồn khí tức to lớn cuộn lại tinh thần chi hải của mình, bao khỏa chắc chắn tinh thần lạc ấn của mình.
Một cỗ thanh lương chi khí gia nhập, tuy nhiên vẫn còn rất đau đớn, nhưng đại não đã tìm lại được cảm giác thanh tỉnh. Diệp Âm Trúc không thể nói nên lời, thậm chí vô pháp thông quá tự kỉ đích tinh thần lực hòa Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn giao tiếp.
"Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi thật sự quá liều lĩnh. Siêu thần khí này dễ dàng sử dụng như vậy sao? Nếu như thực là như vậy, tại sao ta lại nói cho ngươi biết rằng cần phải đạt đến mức thần cấp mới có thể bắt đầu phát huy uy lực của nó. Tuy nhiên, hiện tại ngươi đã thành công triệu hoán nó hoàn chỉnh xuất ra, nhưng đồng thời ngươi mất đi sức mạnh để sử dụng nó. Hiện tại, thống khổ ngươi phải chịu, chính là do ngươi liều lĩnh mà gây ra. Đã làm thầy của ngươi, chính là không thể để nhầm lẫn, tình huống trước mắt sẽ giao cho ta. Trận chiến này đã là tổng hợp chiến, ẩn tàng trong thân ngươi, linh hồn của hoàn toàn nối thông với ngươi, cũng có thể tính là một bộ phận tổng hợp sức mạnh của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành lục đạo chi chiến này. Hiện tại đối với ngươi mà nói, tối trọng yếu chính là từ trong thống khổ trước mắt mà chống đỡ. Chỉ cần ngươi có thể chống trụ được, bất luận là vũ kĩ hay là ma pháp, đều có trợ giúp rất lớn, sẽ trở thành đề thăng tốt nhất phụ trợ ngươi trong tương lai tiến nhập mức thần cấp."
Nghe được lời của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, Diệp Âm Trúc khống chế trở lại thần kinh vốn sắp tan vỡ. Dưới tác dụng của linh hồn chi lực to lớn do Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn truyền vào não hải của hắn phấn chấn trở lại. Kiên nhẫn chịu thống khổ cường liệt trên toàn thân, vào lúc này, Diệp Âm Trúc đột nhiên phát hiện, mình đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Biến hóa trong cơ thể Diệp Âm Trúc, cũng chỉ có Tử mới có thể cảm thấy một chút. Nhưng thực lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn là ở đẳng cấp này, dù ông mất đi bản thể và Hồn Châu của mình, nhưng ông đã tiếp cận với linh hồn mạnh mẽ của thần, không nói là Tử, dù là Ni Na người mạnh mẽ nhất trước mắt cũng không thể so sánh với ông, giản đơn phong bế tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc cũng là thành công cắt đứt liên hệ giữa Diệp Âm Trúc và Tử.
Đương nhiên người ngoài không nhìn ra biến hóa trong thế giới nội tâm của Diệp Âm Trúc. Bọn họ nhìn thấy chỉ là bên ngoài. Diệp Âm Trúc toàn thân cháy đen vào lúc Ni Na đáp xuống đất cũng đồng thời chầm chậm mở to hai mắt.
Tròng mắt hắn biến thành đem nhánh giống như thân thể, thậm chí ngay cả lòng trắng cũng đã biến mất. Mục quang bình tĩnh lạnh nhạt nhìn thẳng vào Ni Na trên mặt đất, linh hồn chi lực cuồn cuộn giống như hai cái dao nhọn tấn công Ni Na.
Cảm thụ được linh hồn chi lực vô hình ấy cường đại như vậy, Ni Na không khỏi hoảng sợ, vội vã nhắm hai mắt của mình lại, cường hành phong bế tinh thần chi hải. Thực lực của bà đạt đến mức độ như vậy, dù vô pháp đem đấu khí chuyển hóa thành tinh thần lực, nhưng để đấu khí và tinh thần lực dung hợp thành một, phong bế tinh thần chi hải của mình thì vẫn đủ để làm. Thân thể chớp lên, đã bay ra hơn 100m.
"Nhận thua đi, ngươi không có cơ hội gì đâu." thanh âm khản đặc từ miệng Diệp Âm Trúc bay ra, cái đó không phải là thanh âm của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, lôi điện chi lực của Lôi Thần Chi Chuy cũng sản sinh ảnh hưởng tương tự đến dây thanh quản của hắn.
Ni Na nhìn Diệp Âm Trúc trên không trung xa xa, trong lòng kinh nghi bất định. Bà thực sự vô pháp tin tưởng, Diệp Âm Trúc cuối cùng từ trống không lại có thêm một kiện siêu thần khí, mà còn dựa vào kiện siêu thần khí đó đối kháng với mình.
"Nhận thua? Âm Trúc, chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào một kiện siêu thần khí, là ngươi có thể chống lại ta sao? Với thực lực của ngươi, căn bản vô pháp phát huy được uy lực của kiện siêu thần khí đó mới đùng. Ngươi chẳng qua chỉ là mới tiến vào tử cấp mà thôi, chênh lệch so với ta bạch cấp lục giai quá xa quá xa. Siêu thần khí của ngươi rất khó làm ta bị thương thật sự, đến lúc sức mạnh của ngươi vì nó mà bị tiêu hao hết, còn lấy gì ra chống lại ta?"
Nếu như lúc này, người đối diện với Ni Na chính là bản thân Diệp Âm Trúc, vậy thì, lời nói của bà chẳng sai chút nào. Từ Tử Vi Cầm Tâm nhất giai, đến mức thần cấp lục giai, chênh lệch này đơn giản chính là một trời một vực. Không nói Diệp Âm Trúc còn vô pháp chân chính sử dụng siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, dù cho hắn có thể sử dụng, chắc chắn cũng không thể dựa vào một siêu thần khí mà bù vào chênh lệch to lớn như vậy. Trang bị dù là trọng yếu, nhưng thực lực chân chính lại càng quan trọng. Đáng tiếc, hiện tại diện đối diện với Ni Na tịnh không phải là bản thể của Diệp Âm Trúc.
Không thể không nói, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lại là một vị đại sư của Ma Pháp Giới, cũng là một vị chính thống ma pháp sư tâm địa thuần lương. Nếu không, với linh hồn chi lực to lớn của ông, vào lúc xưa Diệp Âm Trúc cứu ông ra, ông hoàn toàn có thể xóa sạch tinh thần lạc ấn trong tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc, để tinh thần lạc ấn của mình chiếm cứ lấy, đoạt lấy thân thể của hắn. Tuy nhiên như vậy sẽ xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ, thậm chí ngay cả thực lực cũng phải tu luyện lại từ bắt đầu của tử cấp, nhưng với căn bản hiện tại như vậy của ông, không có chút năng lực nào mà nói. Còn cần mạnh hơn rất nhiều nữa, chí ít như vậy sẽ không bị Hồn Châu uy hiếp, có bản thể rồi, cũng không cần sợ hãi mặt trời.
Nhưng Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn tịnh không có làm vậy, ông cảm kích Diệp Âm Trúc cứu mình từ trong lao ngục ra, đồng thời cũng không bỏ thành quả khổ tu vài trăm năm, cho nên ông chỉ hi vọng dưới sự chỉ đạo của mình Diệp Âm Trúc có thể nhanh chóng lớn mạnh, giúp mình đoạt lại Hồn Châu, khôi phục thực lực Bạch Vu Hồn năm xưa, thậm chí còn có thể có khả năng lại xung kích thần cấp, tiến nhập vào tầng mức đặc thù.
Lúc này, vì linh hồn Diệp Âm Trúc chính đang chịu thống khổ vô bì xung kích, để giúp hắn giải quyết vấn đề trước mắt, Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn mới dựa vào linh hồn chi lực cường đại của mình tạm thời khống chế thân thể hắn. Giống như bảo vật siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, laf thuộc về một loại ma pháp đạo cụ, chủ yếu nhất còn cần thông qua tinh thần lực để khống chế, tinh thần lực của Diệp Âm Trúc đương nhiên còn xa mới đủ, nhưng linh hồn chi lực của Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn thì sao? Dù không có phụ trợ của Hồn Châu, nhưng ông xét đến cùng là người đã từng tiếp cận gần nhất với mức thần a!
"Không sai, ta vô pháp đánh bại ngươi, nhưng, vào lúc năng lượng của ta bị mất lúc trước, ngươi cũng không thể công phá phòng ngự của siêu thần khí này, đúng hay không?" Phỉ Nhĩ Kiệt Khắc Tốn lạnh nhạt nhìn Ni Na nói, dù ông tạm thời chiếm cứ thân thể Diệp Âm Trúc, nhưng hai chữ nãi nãi ông vô luận thế nào cũng gọi không ra.
Ni Na hạ ý thức gật gật đầu, bà biết Diệp Âm Trúc nói không sai, khi mình mới nhằm hắn phát động công kích là có thể nhìn ra, năng lực hộ trụ của kiện siêu thần khí này phi thường mạnh, dưới tiền đề là năng lượng của Diệp Âm Trúc còn đủ để duy trì điều dụng nó, tự mình xác thật rất khó làm bị thương hắn. Nhưng Ni Na cũng nhận định rất nhầm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.