Thời gian tu luyện luôn trôi qua rất nhanh, Diệp Âm Trúc sau khi vận chuyển chân khí ba vòng chu thiên, rốt cục cũng lại cảm giác được khí tức trúc đấu khí ba động, tinh thần hắn phát hiện có người từ bên ngoài bước vào.
Hít một hơi thật sâu, vất vả ngưng tụ trúc đấu khí vào trong đan điền, Diệp Âm Trúc mở hai mắt ra.
Người bước vào là Hải Dương. Lúc này, bên ngoài sắc trời đã chập choạng tối. Vì chỉ có hai người bọn họ, Hải Dương không đeo tấm mạng làm bằng da hải báo, lộ ra một dung nhan kiều diễm lộng lẫy. Lúc này, nàng đang cầm trong tay một cái chén lớn, bộ dáng cực kỳ chuyên chú, cẩn thận.
-Hải Dương, ngươi tiều tụy đi nhiều
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng có chút tái nhợt, Diệp Âm Trúc cũng thấy ấm áp trong lòng. Ngày qua ngày, đều là nàng chiếu cố mình. Bất luận thân thể hay tinh thần mệt mỏi, cô cháu gái Nguyên soái chưa từng trải sự đời này thủy chung không một câu oán hận, trước sau vẫn thủ hộ bên cạnh mình. Tình nghĩa như vậy, Diệp Âm Trúc lẽ nào lại không hiểu?
-Âm Trúc, ngươi đỡ hơn chưa? Nơi này không có gì đặc biệt cả, Tử sai Cách Lạp Tây Tư ra ngoài băng hải bắt về mấy con cá, ta làm canh chua cá cho ngươi ăn, không biết ăn có ngon không nữa.
Nói xong những lời này, Hải Dương không nhịn được, khuôn mặt đỏ lựng lên. Nàng còn chưa nói, đây là lần đầu tiên nàng nấu cơm.
Lời Diệp Âm Trúc bật thốt lên:
-Nhất định ăn sẽ rất ngon.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-de/1454066/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.