Chương trước
Chương sau
Tử nhắm hai mắt, vẻ mặt đầy cương nghị. Lúc này song thủ hắn xuất hiện một tử sắc tinh thể, hoàng sắc ma pháp lực từ người Diệp Âm Trúc đang lặng lẽ truyền đến thân thể hắn. Đồng đẳng bổn mạng khế ước, một khi có một người phát sinh tiến hóa, người kia cũng thu được không ít lợi ích.
" A! ". Một tiếng hét thảm từ không trung truyền đến. Nội Tư Tháp đã hoàn toàn bị cầm khúc "bình sa lạc nhạn" ảnh hưởng, nay đột nhiên tỉnh táo, hắn phát hiện mình và hồng long thân thể đang lao nhanh xuống mặt đất một cách vô thức, hồng long cố hết sức mà không thể bay lên được.
"Bình sa lạc nhạn" là một trong cửu đại danh khúc của Cầm tông, có hiệu quả: cấm không ( cấm không được ở trên không trung). Với cấp bậc ma pháp thanh cấp sơ giai hiện tại của Diệp Âm Trúc, bất cứ phi hành sinh vật đều bị cầm khúc khống chế. "Bình sa lạc nhạn" thuộc một trong những cầm khúc khó tấu nhất, Âm Trúc phải toàn tâm toàn ý mới có thể đạn tấu, nay có Tử ở bên, Âm Trúc có thể hoàn toàn yên tâm đạn tấu, không sợ bị ảnh hưởng bởi bất kì điều gì.
" Tử, hãy cứu lấy bọn họ ". Tay vẫn đàn nhưng đột nhiên Diệp Âm Trúc đột nhiên nhìn lên bầu trời, thấy Nội Tư Tháp đang rơi xuống, trong lòng không nỡ nhẫn tâm nhìn một thiên tài bị hủy diệt trong tay mình.
Tử đang chăm chú lắng nghe cầm khúc thì bị Âm Trúc nhờ cậy, nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng thân hình cũng đã chuyển động, chân phải dùng sức đạp mạnh trên mặt đất để nhờ lực phản chấn phi lên, trong chớp mắt đã ở phía dưới thân hình đồ sộ của hồng long.
Cả Tử và hồng long rơi nhanh xuống, lúc sắp chạm mặt đất, Tử gầm nhẹ một tiếng, hai tay nâng bổng thân thể hồng long lên, hai chân tiếp đất đến " Uỳnh " một tiếng, xong việc liền quăng hồng long đi.
Thân thể khổng lồ của hồng long bị Tử quăng bay một đoạn phải đến mười thước mới dừng lại được, lúc này khải giáp trên người Nội Tư Tháp đã có nhiều chỗ sứt mẻ, nếu không phải hắn đang nắm chặt lân phiến của hồng long Địch gia, sợ rằng vừa rồi bị Tử ném bay xa hơn nữa.
"Bình sa lạc nhạn" khúc cũng đã kết thúc, bát chỉ Diệp Âm Trúc để nguyên trên cầm huyền, ánh mắt tràn ngập thân thiết nhìn Tử, vẻ mặt anh tuấn nở một nụ cười càng trở nên tiêu sái.
Tử hướng tới Diệp Âm Trúc, gật đầu nói: " Nơi này có nhiều người quá, ta đi trước. Sau này ta sẽ quay lại tìm ngươi ". Bạch sắc và tử sắc lóe lên dữ dội, Tử hóa thành một đạo quang ảnh dung nhập vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc.
Nhặt huyết hồn thương nằm trên mặt đất, Nội Tư Tháp thở hổn hển: " Diệp Âm Trúc, ngươi thắng rồi ". Lúc này ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng. " Ta vẫn không rõ tại sao ngươi lừa ta? Phải chăng đó là một chiến thuật của ngươi? ".
" Lừa ngươi? Ta không có a! ". Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Nội Tư Tháp hừ lạnh một tiếng: " Vừa rồi ta đã bảo ngươi gọi mà thú thì ngươi nói ngươi không có ma thú, vậy vừa ròi là thứ gì? Chỉ có cửu cấp trí tuệ ma thú hoặc vong linh ma thú mới có khả năng biến ảo thành hình người ".
Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Ta thật sự không có lừa ngươi, Tử không phải là ma thú của ta mà là bằng hữu của ta, là bạn ta ".
" Địch Gia cũng là bạn ta, ngươi nói như vậy mà cũng được sao? ". Nội Tư Tháp nổi giận gầm lên một tiếng. Vốn hắn đã tôn kính thực lực cường đại của Diệp Âm Trúc, giờ phút này hắn ý thức mình đã bị lừa, sự tôn trọng trước kia mất hết đi, chỉ còn sự khinh thường.
" Không, hắn không có lừa ngươi, những lời hắn nói đều là sự thật ". Một đạo quang amng màu tím lóe lên chói mắt, Phất Cách Sâm viện trưởng không biết đã đến tự lúc nào đang bước gần đến hai người.
Nội Tư Tháp nhìn ông, hỏi: " Tại sao? ".
Phất Cách Sâm đáp: " Bởi vì khái niệm bạn của hắn so với ngươi bất đồng, có lẽ hồng long đó đích thực là bạn của ngươi, nhưng quan hệ của các ngươi là quan hệ chủ tử khế ước. Còn về phía Diệp Âm Trúc, đó lại là quan hệ bình đẳng khế ước. Về điểm này, ngươi không thể trách tư cách của hắn, trận đấu hoàn toàn diễn ra đúng luật, Diệp Âm Trúc không hề vi phạm. Vì ngươi đã mất đi năng lực chiến đấu nên bây giờ ta tuyên bố, thần âm hệ chiến thắng trong trận đấu ngày hôm nay ".
Đệ tử vũ kĩ bộ đều trở nên trầm mặc còn đệ tử ma pháp bộ lập tức bộc phát, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, bọn họ đã biết ngôi vị quán quân của đại hội so tài tân sinh lần này nhất định thuộc về ma pháp bộ nhưng thực lực cường đại của Diệp Âm Trúc khiến bọn họ nở mày nở mặt, một ma pháp sư chì dùng lực lượng thân thể lại có thể đánh bại hai trọng kỵ binh, bảo sao họ không tự hào cho được.
Ánh mắt Nội Tư Tháp chuyển hướng vè phía Diệp Âm Trúc, đối với những lời Phất Cách Sâm vừa nói, hắn tuyệt nhiên không dám nghi ngờ, cười khổ một tiếng: " Xin lỗi, có lẽ là do bản thân ta chưa chấp nhận được thất bại của mình nên đã đưa ra một nguyên nhân khách quan đổ lỗi cho ngươi. Lần này ngươi thắng, nhưng sau này ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện để có thể tiếp tục so tài với ngươi một lần nữa ".
Những lời thẳng thắn của Nội Tư Tháp khiến Diệp Âm Trúc cũng phải bật cười: " Hảo,ta sẽ chờ ngươi. Như ngươi đã nói, chỉ có không ngừng chiến đấu với người mạnh mới khiến bản thân mạnh lên, qua trận đấu này ta đã hiểu ra ".
Nội Tư Tháp nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt của Diệp Âm Trúc, cười ha hả nói: " Hảo, xem ra chúng ta không những là đối thủ mà còn là bằng hữu. Ta – Nội Tư Tháp nguyện ý trở thành bằng hữu của ngươi ".
" Hảo a! ".
Lúc này, Phất Cách Sâm đột nhiên lên tiếng: " Diệp Âm Trúc, hãy theo ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi ".
Trận đấu đầu tiên đã kết thúc, không ai có thể ngờ thần âm hệ lại có thể chiến thắng trọng kỵ binh hệ. Lúc này, Diệp Âm Trúc và thần âm hệ đang là tâm điểm cho những cuộc bàn tán sôi nổi.
Diệp Âm Trúc lúc này đnag đi theo Phất Cách Sâm tới phòng của viện trưởng Mễ lan học viện.
" Diệp Âm Trúc, hãy nói cho ta biết, tại sao ma pháp lực của ngươi đột nhiên từ xích cấp có thể tăng lên hoàng cấp? ". Đứng ở trong phòng, Phất Cách Sâm có chút quái dị nhìn Diệp Âm Trúc.
Âm Trúc nhất thời sửng sốt, sau đó lắc đầu đáp: " Ta không thể nói được ". Tâm địa hắn mặc dù rất đan thuần nhưng đây là bí mật của cầm tông, không thể cho người khác biết được.
" Tiểu tử ngươi quả là thẳng thắn đến đáng yêu. Bất quá ngươi có biết không, sự việc phát sinh hôm nay sẽ đem đến cho ngươi không ít phiền toái đâu "
" Phiền toái? Tại sao vậy? ".
Phất Cách Sâm trả lời: " Tại tất cả các tu luyện giả trên đại lục này đều tuân theo thái hồng cấp bậc ( cấp bậc của cầu vồng) làm quy tắc, nay ngươi lại đột phá như vậy sẽ được coi là dị đoan, sự việc sẽ phải báo cho Pháp lam thất tháp để họ đến xử lý. Ma pháp lực của ngươi từ xích cấp tiến hóa lên luôn hoàng cấp, bỏ qua chanh cấp, việc này ngươi bảo ta có nên đưa ngươi đến Pháp lam thất tháp không đây? ".
" Pháp lam thất tháp ư? Ta không đi, gia gia ta có nói qua nơi đó rất nguy hiểm ". Diệp Âm Trúc lập tức lắc đầu, hắn nhớ kỹ mối khi hai vị gia gia nói về Pháp lam thất tháp, sắc mặt đều trầm xuống suy tư. Mặc dù bọn họ không nói rõ Pháp lam thất tháp rốt cuộc có cái gì nguy hiểm nhưng Âm Trúc biết đây không phải là một địa phương tốt.
Phất Cách Sâm nói: " Nhưng trận đấu hôm nay đã có rất nhiều người chứng kiến, nếu ngươi không muốn đi Pháp lam thất tháp thì cũng phải cho ta biết một lý do để giải thích với mọi người chứ ".
Diệp Âm Trúc gãi gãi đầu: " Ta, ta cũng không biết nữa "
Do Phất Cách Sâm đang đứng quay lưng nên Diệp Âm Trúc không thể nhìn thấy ánh mắt ông bây giờ đầy sự giảo hoạt. Phất Cách Sâm thản nhiên nói: " Bây giờ chỉ còn duy nhất một biện pháp. Dù sao ngươi cũng là một đệ tử của học viện, ta cũng không muốn thấy ngươi bị người của Pháp lam thất tháp xử lí. Ngươi hãy bái ta làm thầy đi, như vậy ta có thể nói là đã tặng ngươi ma pháp vật phẩm giúp ngươi che dấu cấp bậc của mình. Ngươi tính thử xem như vậy có được không? ".
" A, bái ngài làm vi sư ư? Nhưng mà ta đã có sư phó rồi. Cách này sợ rằng không được ".
Phất Cách Sâm nói: " Ta chỉ có thể giúp ngươi đến thế thôi, chẳng lẽ ngươi muốn đến Pháp lam thất tháp trình bày sao? Có ai quy định ngươi chỉ có thể có một vị sư phó duy nhất không? ".
Diệp Âm Trúc lắc đầu đáp: " Việc này không có, bất quá... ".
" Nếu không có, vậy thì ngươi còn do dự điều gì? Cả đời ta nghiên cứu tinh thần hệ am pháp, cho tới bây giờ cũng chưa có một đệ tử nào. Ngươi yên tâm, những điều ta sẽ truyền thụ cho ngươi tuyệt đối sẽ không xung đột với vị sư phụ đầu tiên của ngươi đâu. Thần âm sư cũng là một dạng ma pháp sư thuộc tinh thần hệ, nếu sư phụ của ngươi có đến chất vấn, ta sẽ đứng ra giải thích cho ".
Lúc này, Diệp Âm Trúc không khỏi nhớ đến những điều Ny Na đã nói với hắn, hỏi dò một câu: " Ta không thể gọi ngài là sư phó, gọi là sư phụ có được không? ".
Phất Cách Sâm biết Diệp Âm Trúc đã đồng ý, mỉm cười nói: " Hảo, cứ theo ý ngươi đi ". Trong lòng ông bây giờ không khỏi có chút cảm thán. Tại Mễ lan không biết có bao nhiêu vương công quý tộc đưa con mình tới để bái mình làm sư phụ àm mình còn không đồng ý, nay tiểu tử này lại còn đặt thêm cả điều kiện nữa.
" Sư phụ ". Diệp Âm Trúc khom người hành lễ với Phất Cách Sâm. Hắn cảm giác được Phất Cách Sâm đối với mình hoàn toàn có thiện ý, không uy hiếp điều gì, hơn nữa Ny Na nãi nãi đã từng nói qua nên hắn không hề do dự đáp ứng.
" Hảo, sau này ngươi chính là đệ tử duy nhất của ta. Nếu ta đoán không lầm thì người hôm nay ngươi dùng khế ước gọi tới là ma thú của ngươi sao? Ngươi có biết lai lịch của hắn không? ".
" Ma thú? Không, Tử không phải là ma thú, hắn là bằng hữu của con. Hắn đối với con rất tốt ". Diệp Âm Trúc vôi đính chính.
Vẻ mặ của Phất Cách Sâm có đôi chút kích động: " Nói vậy là ngươi biết hắn từ lâu rồi hả? Hắn ở hình dạng con người từ lúc nào? Bây giờ đang ở đâu? ".
Diệp Âm Trúc đáp: " Mười năm trước, khi con 6 tuổi, đang luyện cầm thì hắn xuất hiện. Sau đó mỗi ngày hắn đều đến nghe con đạn cầm, hắn là bằng hữu duy nhất của con tại Mễ lan. Mười năm vừa qua chúng con tựu không có tách xa nhau ".
Nghe Diệp Âm Trúc nói, Phât Cách Sâm chấn động, điều này hoàn toàn ngoài sự hiểu biết của ông: " Vậy tại sao các ngươi lại sử dụng bình đẳng khế ước? Loại khế ước này có từ thời thượng cổ, đã thất truyền lâu lắm rồi. Nếu ngươi và hắn có quan hệ bình đẳng khế ước thì tính mạng và linh hồn của cả hai đồng thời ảnh hưởng đến nhau đấy, ngươi có biết không? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu đáp: " Con biết chứ! Tử là bạn tốt của con, nhưng hắn lại không thể cùng con tới học viện. Tử nói nếu thiết lập bình đẳng khế ước, chúng ta có thể thường xuyên đến thăm lẫn nhau, cho nên con đồng ý luôn ".
Phất Cách Sâm cười khổ nói: " Nói như thế chắc ngươi cũng chẳng biết hắn là ma thú nhỉ. Mà ngươi cũng không hỏi hắn học loại khế ước này từ đâu sao? ".
Diệp Âm Trúc trả lời rất đơn giản: " Con tin tưởng Tử ".
Nhìn ánh mắt kiên định có chút quật cường của Diệp Âm Trúc, Phất Cách Sâm trầm mặc. Có một đệ tử phẩm tính như vậy, ông đương nhiên rất hài lòng nhưng ông có cảm giác Tử không đơn giản như vậy. Không có đấu khí, cũng không có ma pháp, chỉ bằng lực lượng lại có thể ngăn trở một kích của lục cấp long kỵ sĩ, từ trước đến any ông chưa từng biết đến trường hợp nào như thế này cả. Đổng đẳng bổn mệnh khế ước, theo truyền thuyết chỉ có vợ chồng song phương tình cảm đạt đến mức gắn bó keo sơn mới thiết lập, nay Âm Trúc lại thiết lập đối với Tử. Tử chắc chắn không phải thuộc nhân loại, tinh thần lực của ông không để phán đoán con người hắn. Mặc dù ngoại hình của hắn so với con người hoàn toàn giống nhau lại không có một chút khí tức của loài người. Nếu nói là ma thú, vậy loại ma thú nào có nhục thể cường hãn đến vậy, lại còn có thể huyễn hóa thành hình người nữa chứ! Nghĩ đến đây, Phất Cách Sâm không khỏi có chút đau đầu.
" Được rồi, Âm Trúc, ngươi về trước đi. Nhớ chuẩn bị thật tốt cho trận đấu cuối cùng nhé. Ta bây giờ cũng chưa biết nên truyền thụ cho ngươi loại ma pháp gì, thôi cứ để ta tính sau vậy. Nhớ điều này nhé, nếu có ai hỏi thì bảo ta đưa cho ngươi ma pháp vật phẩm để che dấu đi năng lực của chính mình, còn lại mọi chuyện cứ để ta giải quyết sau ".
" Tốt quá, cám ơn người, sư phụ ". Diệp Âm Trúc có chút cảm kích hướng tới Phất Cách Sâm cách biệt, đúng lúc hắn chuẩn bị rời đi thì bị Phất Cách Sâm gọi lại: " Chờ một chút, Âm Trúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi. Sau khi đại hội so tài tân sinh chấm dứt, học viện se tổ chức một cuộc diễn luyện thực chiến, cũng không phải như các trận đấu mà như chiến trường thật sự. Đến lúc đó các đệ tử trung cấp của các học hệ mới có thể tham gia. Ta hy vọng ngươi cũng nên tham gia thử, chiến tranh thường làm cho người ta phát triển nhanh hơn. Cụ thể thế nào ta sẽ thông báo sau ".
" Vâng, con nhất định sẽ tham gia ". Tại học viện nên nghe theo mọi sự an bài của viên trưởng, Diệp Âm Trúc với vấn đề này cũng không thắc mắc quá nhiều, ngay cả đại lục bây giờ mà có chiến tranh hắn cũng không dò hỏi nguyên nhân tại sao.
Nhìn Diệp Âm Trúc dần rời đi khuất tầm mắt, trên khuôn mặt của Phất Cách Sâm bây giờ mới tràn ngập nụ cười. Trong lòng ông thầm nghĩ, tên đệ tử mới thu nhận này cũng dễ dụ dỗ quá a! Một đệ tử tốt như vậy, sợ rằng tại Long khi nỗ tư đại lục cũng sẽ không có người thứ hai. Tâm tính thì đan thuần, tinh thần lực cùng đấu khí thì hùng hậu, tinh khiết, còn có thêm sự trợ giúp của Tử nữa chứ. Tất cả chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ thiên tài, không, thiên tài vẫn chưa đúng, phải là siêu thiên tài.
Từ khi xem Diệp Âm Trúc đấu trận đầu tiên, Phất Cách Sâm đã chú ý đến hắn. Càng theo dõi, hắn lại càng mang lại cho ông những sự ngạc nhiên, bất ngờ đến thú vị. Cho đến hôm nay, ma pháp lực của Diệp Âm Trúc trực tiếp đột phá đến hoàng cấp, ông không do dự nữa, lợi dụng cơ hội này quyết thu phục hắn làm đệ tử. Ông trong lòng mơ hồ có cảm giác sau này Diệp Âm Trúc sẽ trở thành một ngôi sao sáng trên Long khi nỗ tư đại lục.
Diệp Âm Trúc vừa rời khỏi phòng của Phất Cách Sâm đã gặp ngay vào Tô Lạp. Tô Lạp tựa hồ như đã đợi ở đây rất lâu, vừa thấy hắn đi ra đã vội tiến lên, gấp giọng hỏi: " Âm Trúc, viện trưởng tìm ngươi có chuyện gì vậy? Có đúng hay không ngươi tăng một lúc hai cấp? Ngươi cũng không cần phải như thế, trận đấu ngày hôm nay rất nguy hiểm, không cẩn thận thì ngươi đã mất mạng rồi. Rốt cuộc ngươi đã tu luyện đến đẳng cấp nào vậy? ".
Diệp Âm Trúc bị Tô Lạp chất vấn đến luống cuống tay chân: " Tô Lạp, ngươi nói từ từ thôi, đừng có gấp quá. Không có chuyện gì đâu, vừa rồi sư phụ đã nghĩ giúp ta biện pháp giả quyết vấn đề này ". Lập tức hắn nói lại nguyên bản cuộc trò chuyện giữa hắn và Phất Cách Sâm cho Tô Lạp nghe. Tại học viện này, người mà Âm Trúc tín nhiệm hoàn toàn chỉ có hai người, một là Ny Na, người còn lại là Tô Lạp. Ngoại trừ những bí mật về cầm tông, còn lại sự việc nào Âm Trúc cũng nói hết cho Tô Lạp nghe, không chú dấu diếm.
" Hoàn hảo, hoàn hảo, ngươi thật sự làm ta sợ muốn chết ". Tô Lạp đưa tay vuốt vuốt ngực. " Hôm nay ngươi gọi ra ai vậy? Lúc ta chứng kiến Nội Tư Tháp cùng hồng long từ không trung công kích ngươi đã lo cho ngươi lắm rồi. Viện trưởng cũng không ngăn cản hắn lại, ngài cho rằng ngươi tự sẽ có biện pháp đối phó ".
Diệp Âm Trúc đáp: " Đó là Tử, bằng hữu của ta. Kỳ thật ta cũng không biết hắn mạnh đến thế. Chỉ từ khi chúng ta thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước, ta tựa hồ cảm giác được thực lực bản thân so với hắn yếu hơn rất nhiều, cũng vì thế ta mới gọi hắn ra ".
Tô Lạp nhìn Diệp Âm Trúc với ánh mắt quái dị " Đồng đẳng bổn mệnh khế ước? Âm Trúc, ngươi và cái gã Tử đó không phải xuất thân từ Bối bối sơn chứ? ".
" Bối bối sơn? Đó là địa phương nào? ". Diệp Âm Trúc kinh ngạc hỏi lại Tô Lạp.
Tô Lạp cũng không chút tức giận, nói: " Quên đi. Mà này, lần trước ngươi nói ta là người thứ hai được ngươi bảo vệ, vậy người đầu tiên có phải là Tử không? ".
Diệp Âm Trúc gật đầu xác nhận: " Đúng vậy! ".
Thanh âm Tô Lạp có chút run rẩy: " Chẳng lẽ ngươi thực sự thích hắn? ".
" Ta tự nhiên rất thích Tử. Chúng ta ở cùng nhau đã hơn mười năm, từ lúc ta sáu tuổi hắn đã ở bên cạnh nghe ta đạn cầm. Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau rời khỏi Bích không hải. Hắn là bằng hữu đầu tiên của ta ".
" Thật sự chỉ là bằng hữu? ". Tô Lạp có chút khẩn trương hỏi.
Diệp Âm Trúc gật đầu, đáp: " Tại sao ngươi hỏi kỹ vậy, chúng ta đương nhiên là bằng hữu mà! ".
Tô Lạp tức giận nói: " Bằng hữu mà thiết lập đồng đẳng bổn mệnh khế ước, hai ngươi quả thực điên rồi ".
Diệp Âm Trúc nói: " Như vậy có gì không được. Ta hy vọng lúc nào cũng có thể thấy hắn, cùng lắm thì không có ma thú cũng được ".
" Ngươi... Diệp Âm Trúc, ta giờ mới phát hiện ra nói chuyện với ngươi đúng là đàn gảy tai trâu ". Tô Lạp thân thể run rẩy dữ dội, biểu hiện hắn đang cực kì tức giận.
" Đàn gảy tay trâu? Trước kia ta đều gảy đàn cho những cây trúc nghe, chẳng lẽ đàn gảy tai trâu cũng là một phương pháp tu luyện mới được phát hiện? Không đúng a! Ngươi thuộc thích khách hệ, như thế nào lại biết phương pháp tu luyện của thần âm hệ chúng ta? Ý, Tô Lạp, ngươi đi đâu vậy, chờ ta với... "
Tốc độ Tô Lạp quả thực nhanh, nhoắng cái đã biến mất. Diệp Âm Trúc biết hắn quay trở lại túc xá nên cũng an tâm, vừa rồi hắn phải đánh một trận tiêu hao không ít ma pháp lực cùng đấu khí, cả người giờ cực kì mệt mỏi, cũng không vội đuổi theo Tô Lạp mà chậm rãi đi bộ về túc xá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vừa mới tiến nhập vào ma pháp bộ, hắn đã thấy một người quen đang từ phía xa bước đến. Người đó chính là người đầu tiên khiêu khích hắn tham dự đại hội so tài tân sinh, cũng là chủ nhân của lục long Phỉ Phỉ, phong hệ thiên tài ma pháp sư La Lan. La Lan trong tay đang cầm một xâu kẹo hồ lô, hai mắt vô thần, dõi nhìn về phía xa xăm. Diệp Âm Trúc thấy nàng đương nhiên nàng cũng thấy được Diệp Âm Trúc.
" Là ngươi! ". Thanh âm nàng trong nháy mắt trở nên băng lãnh, tựa như nàng tu luyện băng hệ ma pháp vậy.
" A, La Lan, ngươi hảo ". Diệp Âm Trúc có chút cảnh giác nhìn La Lan, dù sao quan hệ giữa hắn và nàng cũng không được tốt cho lắm.
" Nhìn bộ dáng ngươi chắc đang rất đắc ý. Nghe nói ngươi thắng cả Nội Tư Tháp cảu trọng kỵ binh hệ ". Trong khi nói, La Lan đã tới trước mặt Diệp Âm Trúc, hai mắt phún hỏa nhìn hắn, trong lòng sự tức giận đã lên đến cực điểm.
Từ bé đến lớn, nàng đã sống cuộc sống giàu sang phú quý, đồng thời lại có thiên phú về ma pháp, mới mười sáu tuổi đã đạt đến hoàng cấp cảnh giới, hơn nữa nàng lại có ma thú lục long. Từ trước đến nay, nàng vẫn đinh ninh cho rằng mình là người trẻ tuổi mạnh nhất trên đại lục, thậm chí so với ba vị ca ca lúc bằng tuổi mình còn giỏi hơn. Nhưng qua trận đấu với Diệp Âm Trúc, niềm tin ấy của nàng hoàn toàn bị phá vỡ. Đối với nàng mà nói, đó không chỉ đơn giản là một thất bại mà là một sự nhục nhã không thể nào chấp nhận được. Mấy này nay nàng luôn sống trong nỗi thống khổ, thậm chí đã nhiều lần nàng muốn tìm đến Diệp Âm Trúc trả thù nhưng dù sao đó là một trận đấu công bình, một tia lý trí còn sót lại và niềm kiêu hãnh của gia tộc đã không cho phép nàng làm như thế. Có lẽ hóa bi phẫn vi thực lượng ( hóa giải bi phẫn bằng thức ăn),chỉ có không ngừng ăn mới khiến nàng bình tĩnh một chút. Mặc dù biết chỉ trong mấy ngày mình đã mập lên nhưng nàng không khống chế nổi bản thân, nay gặp Diệp Âm Trúc trong lòng tràn ngập sự phẫn nộ, suýt nữa không làm chủ được bản thân.
" La Lan, hình như ngươi mập lên thì phải ". Diệp Âm Trúc cũng không biết phải nói với nàng điều gì bây giờ, nhìn thân hình La Lan trước mặt, vô ý nói ra những lời này.
" Ngươi đang chê cười ta sao? Ta ngày hôm nay đều do ngươi mà ra đấy. Nếu tương lai ta trở thành một người mập mạp,ta tựu sẽ tìm đến ngươi, khiến ngươi phiền toái cả đời ". La Lan tức giận nói.
" Ách... ". Diệp Âm Trúc cũng không biết nói gì để khuyên nàng bây giờ, đột nhiên hắn nhớ tới một câu chuyện xưa hắn được nghe mẫu thân kể. " La Lan, nữ tử mà mập thì không tốt ".
" Không cần ngươi quản ". Thật ra La Lan cũng không biết phải đối phó với Diệp Âm Trúc thế nào, thực lực của nàng không thể sánh được với hắn, có trả thù cũng vô ích mà thôi, nay gặp hắn ở đây cũng chỉ xả đi được cơn giận tức thời, tựu không muốn bỏ qua cho hắn.
" Để ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện xưa ". Diệp Âm Trúc chậm rãi kể: " Một nhà nọ có hai mẹ con nhà heo. Ban đêm, heo con luôn canh chừng heo mẹ, sợ chủ nhân thừa lúc bọn họ ngủ say mà lôi heo mẹ ra ngoài làm thịt. Cuộc sống cứ vậy trôi đi, heo mẹ ngày một mập lên trong khi heo con gầy ốm dơ xương ".
" Ý ngươi nói ta là heo mẹ? ". La Lan thốt lên giận dữ.
" Không, không, ngươi cứ nghe ta kể nốt đã ". Diệp Âm Trúc vội nói. " Có một ngày, heo con đột nhiên nghe thấy chủ nhân thương lượng với đồ tể, muốn đem heo mẹ ra làm thịt. Heo con thương tâm vô cùng, tính tình sinh ra đại biến, mỗi khi chủ nhân đưa thức ăn tới đều ăn sạch sành sanh không chừa miếng nào, ăn xong rồi lại ngủ, hoàn toàn không trông chừng heo mẹ nữa ".
Nghe đến đó, sắc mặt La Lan trở nên hòa hoãn vài phần, vô ý thúc giục: " Rồi sao nữa, ngươi mau kể tiếp đi ".
" Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, heo mẹ thấy heo con tính tình thay đổi trở nên buồn rầu lo lắng, còn heo con vẫn hồn nhiên ăn với ngủ. Một tháng sau, chủ nhân đem theo đồ tể tới chuồng heo, phát hiện chỉ trong một tháng mà heo mẹ sút đi mấy chục cân, trong khi heo con mập lên trông thấy, bèn bắt heo con ra làm thịt. Heo con trước khi bị bắt đi cười cười nói với heo mẹ: " Biết vậy trước kia không ăn nhiều như vậy "... Heo mẹ thương tâm gần chết, liều mạng lao ra nhưng cửa chuồng đã bị chủ nhân đóng lại. Đêm đó heo mẹ nhìn cả nhà chủ nhân vui vẻ ăn thịt heo con, trong lòng đau đớn khôn nguôi, đêm nằm ở chỗ heo con trước kia hay ngủ. Đột nhiên heo mẹ phát hiện trên tường có hành tự: Nếu không có cách nào dụng ngôn ngữ để biểu đạt, ta nguyện ý dùng tính mạng để chứng minh. Heo mẹ chứng kiến những dòng chữ này ruột gan như muốn đứt ra từng khúc, bây giờ mới hiểu được những điều heo con làm cho bản thân. Câu chuyện được lưu truyền trong dân gian, sau này các nữ tử vì muốn hoài niệm một tình cảm cảm động như thế này nên bắt đầu tập giảm cân... ".
La Lan đứng ngây người lắng nghe, trên mắt nàng đã ngân ngấn nước: " Heo con đáng thương a! Giảm cân, giẩm cân... ". Xâu kẹo trên tay đã rơi xuống tựa lúc nào, nàng phát hiện bản thân không còn muốn ăn vặt nữa.
" Ý, Diệp Âm Trúc, ngươi.... ". Nàng quay ra định nói với Diệp Âm Trúc điều gì thì bóng dàng hắn đã khuất ở cuối con đường. Nhìn bộ dáng của hắn, trong lòng nàng có chút bối rối không nói nên lời.
La Lan cười ngặt ngẽo: " Ta đáng sợ đến như vậy sao, mới thế mà đã chạy mất rồi. Bất quả ta ghi nhận lòng tốt của ngươi! Ngươi khuyên ta giảm béo ư? Lẽ nào mình lại sợ hắn nhỉ, giảm béo thì giảm. Hãy đợi đấy, rồi có ngày ta cũng sẽ cho ngươi biết tay ". Nói đến đây, nàng càng cảm thấy buồn cười, mối hận Diệp Âm Trúc đã tiêu tan tự lúc nào.
Nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử, tâm tình rất dễ biến hóa, vừa mới hận đấy rồi đột nhiên lại phát hiện ra Diệp Âm Trúc không đáng ghét đến thế. Nàng trong lòng bây giờ quyết tâm sẽ cố gắng trở thành một nữ tử hoàn mỹ để Diệp Âm Trúc phải si mê nàng, nguyện hi sinh tính mạng vì nàng, khi ấy nàng bỏ hắn đi sẽ làm hắn đau khổ khuôn ngươi. Ý nghxi trả thù khiến La Lan vui vẻ hẳn lên, tung tăng cất bước về túc xá của mình.
Diệp Âm Trúc có chút buồn bực, mệt mỏi sau trận đấu, hắn định về nghỉ ngơi thì phát hiện ra túc xá của mình vô cùng náo nhiệt, hầu như toàn bộ mỹ nữ của thần âm hệ đều tập trung ở đây. Hải Dương, Hương Loan cùng hơn mười nữ hài tử khác đang nói chuyện phiếm chờ hắn, vừa nhìn thấy hắn trở về đã ồ ạt xông tới.
" Oa, ÂM Trúc, hôm nay ngươi thật phong độ a. Lại có thể đánh bại cả đại tinh tinh Nội Tư Tháp, không ngờ ngươi mạnh như vậy. Chi bằng ngươi hãy nhận ta làm bạn gái đi ". Một nữ hài tử mà Âm Trúc không biết tên hưng phấn nói rồi ngả người vào trong ngực hắn.
" Đáng ghét, đáng ghét, không được, Âm Trúc là tài sản chung của cộng đồng chúng ta, không cho ngươi độc chiếm một mình đâu. Đừng quên hắn là nhất tùng giữa vạn hoa, là mặt trời của cả thần âm hệ chúng ta, người nào cũng không thể chiếm làm của riêng cho mình ".
" Ây, nói nghe rất có đọa lý, không bằng chúng ta mỗi người một ngày, các ngươi thấy thế nào? ".
" Không sai, hảo chủ ý! ".
" Ách..., các vị đồng học, các ngươi đến đây hôm nay là... ". Diệp Âm Trúc rốt cuộc đến tận bây giờ mới có cơ hội mở miệng. Lúc này mặt hắn đỏ lên như gấc, bị một bầy mỹ nữ vây quanh, đủ mọi loại hương xộc vào mũi, lại thêm những thân hình mềm mại cứ áp sát vào người, cảm giác quả thật quá mỹ diệu.
Hắn nhìn quanh không thấy Tô Lạp đâu. Hương Loan và Hải Dương đang đứng mộ bên cười ngặt nghẽo đến chảy cả nước mắt, không biết tại sao họ nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Diệp Âm Trúc lại cảm thấy vô cùng đáng yêu.
" Âm Trúc, bên này, nhanh lên ". Một âm thanh rất nhỏ vang lên bên tai Diệp Âm Trúc. Có lẽ do bị bức bách quá nhiều nên bây giờ có người giúp mình, hắn phản ứng phi thường nhanh, hai mắt lia theo hướng âm thanh phát ra, nhất thời sửng sốt. Tô Lạp không biết từ lúc nào đã đứng cạnh bên hắn, nhíu mày cau có nói: " Các ngươi quả thật quá quắt, Âm Trúc cả ngày đã phải đại chiến vất vả, các ngươi để cho hắn nghỉ ngơi một chút được không! ".
Túc xá đột ngột trở nên yên tĩnh đến bất ngờ, dưới thái độ gay gắt của Tô Lạp, các mỹ nữ thần âm hệ tiếc nuối rời đi. Hương Loan và Hải Dương là hai người cuối cùng rời khỏi túc xá, trước khi đi, Hương Loan dừng lại bên cạnh Diệp Âm Trúc, thấp giọng nói: " Ngươi đừng buồn, điều ta hứa với ngươi nhất định ta sẽ không quên đâu. Ngươi cứ chờ thêm đi ". Nói xong, tuyệt sắc kiều nhan của nàng hơi ửng đỏ, tay kéo theo Hải Dương nhanh chóng rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên. Diệp Âm Trúc bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, hổn hển nói: " Tô Lạp, ngươi biết không. Vừa rồi bị các nàng xâu xé một hồi, so với Nội Tư Tháp đại chiến còn muốn mệt hơn rất nhiều. May mà ngươi kịp đến giúp ta, cứ để yên như vậy thì không biết các nàng còn tranh luận đến tận bao giờ nữa đây ".
Tô Lạp hừ lạnh một tiếng, nói: " Cũng tại chính ngươi không biết kiềm chế bản thân, cứ nhìn thấy mỹ nữ là mắt sáng cả lên ".
Âm Trúc không để ý đến điều Tô Lạp vừa nói, trong tai hắn giờ đây vang lên những lời của Hương Loan trước lúc rời khỏi túc xá, hương khí trên người nàng còn lưu lại quanh đây khiến tim hắn đập thình thịch như trống, nàng bảo nàng không quên lời hứa, nhưng mà nàng đã hứa gì ấy nhỉ? Chẳng lẽ là nàng định biểu diễn khúc "Nghê thường" một lần nữa cho ta xem ư? Viễn cảnh ấy khiến cho Âm Trúc ngẩn ngơ như người mất hồn, chân thấp chân cao bước về phòng nghỉ ngơi.
Để chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho trận chung kết, ngày thứ hai hắn cũng không đến phiêu lan hiên, ở nhà đóng cửa tu luyện. Kiếm đảm cầm tâm, tu luyện mười sáu năm rốt cuộc cũng đột phá lên cảnh giới này, vô hình trung, tâm tình của hắn so với trước trở nên trưởng thành lên không ít, âm luật cũng có biến hóa rất lớn. Nếu trước kia tiếng đàn của hắn mềm nhẹ, hòa hoãn, tràn ngập sự ngây thơ khờ khạo của một hài tử thì nay tiếng đàn trở nên bình thản, thuần chánh nhưng cũng thuần hậu, dư vận thấm sâu vào lòng người không dứt.
Tần Thương đã từng nói qua với hắn, khi hắn tiến vào kiếm đảm cầm tâm cánh giới thì tốc độ tu luyện cầm ma pháp từ trạng thái tăng nhanh hơn rất nhiều, thậm chí còn nhanh hơn so với lúc ở cảnh giới xích tử cầm tâm. Việc tu luyện tại cầm tông so với các thầm âm hệ môn phái trên đại lục rất khác nhau, tốc độ tu luyện rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, người bình thường nếu tu luyện cầm ma pháp từ nhỏ, đại khái chừng mười năm sẽ hoàn thành giai đoạn đầu tiên của cầm ma pháp, đạt đến cửu giai. Nhưng khi tiến vào kiếm đảm cầm tâm, tốc độ tu luyện chậm lại rất nhiều. Tần Thương cũng đã mất năm mươi năm ở trạng thái kiếm đảm cầm tâm mới đột phá lên tử vi cầm tâm.
Nhưng hoàn cảnh tu luyện của Diệp Âm Trúc lại khác. Hắn là người đầu tiên trong lịch sử tu luyện xích tử cầm tâm thành công. Xích tử cầm tâm là phương pháp nhập môn tu luyện khó khăn nhất, đối với người luyện yêu cầu cực cao, nhưng càng về sau càng dễ tu luyện, đạt đến cảnh giới cao dễ dàng hơn các phương pháp khác. Chỉ trong vòng mười sáu năm đã tu luyện thành công xích tử cầm tâm, điều này quả thực quá thần kì. Một khi Âm Trúc tiến vào cảnh giới kiếm đảm cầm tâm, muốn đột phá lên tử vi cầm tâm sẽ rất dễ dàng, đảm bảo chỉ trong mấy năm nữa là thành công. Hắn rõ ràng có cảm giác từ khi đột phá cảnh giới, ma pháp lực trong cơ thể tựa hồ tăng lên không ít, điều này quả thực quá đỗi thần kì, thật không thể tưởng tượng được. Bây giờ Phất Cách Sâm mà biết tên đệ tử của mình ma vũ song tu đạt đến lục cấp thì sẽ có thái độ thế nào nhỉ? Đảm bảo sẽ không thể nói nên lời.
Trận chung kết cuối cùng cũng đã diễn ra.
Đối thủ của thần âm hệ hôm nay là triệu hoán đệ, nghe đồn cũng xuất hiện một thiên tài. Song phương mười người tập trung ở giữa võ đài để bắt đầu làm thủ tục trước khi quyết đấu.
Đứng giữa đội hình triệu hoán hệ là một thanh niên khoảng chừng 17 tuổi, tướng mạo thanh tú, hai mắt cực kì linh động, nhìn qua không có điểm nào cho thấy hắn là một cao cấp ma pháp sư.
" Ngươi hảo, ta là chủ tướng triệu hoán hệ, Mã Lương năm thứ nhất ". Đối phương tỏ thái độ thân thiện, chủ động đưa tay ra chào hỏi.
Diệp Âm Trúc cũng đưa tay ra đáp trả, trong lúc bắt tay hắn cảm nhận thấy tya mình có một vật lạ được Mã Lương truyền cho, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Mã Lương thì nhận được một cái nhìn đầy ẩn ý, hướng tới hắn gật đầu.
" Thần âm hệ chủ tướng, Diệp Âm Trúc, năm thứ nhất ".
Sau màn chào hỏi, Âm Trúc nhìn lại tay mình, thấy trong tay có một mảnh giấy nhỏ.
Mã Lương mỉm cười nói: " Mội người đều là đệ tử ma pháp bộ, hơn nữa chúng ta đều đã thương lượng, cũng không hy vọng cùng mỹ nữ thần âm hệ động thủ. Hôm nay quyết đấu, ta và ngươi đại diện cho học hệ đấu một trận thôi. Một trận phân thắng bại, ý ngươi thế nào? ".
Diệp Âm Trúc nhất thời sửng sốt, đối phương lựa chọn như vậy, rõ ràng đối với bản thân mình có lợi vô cùng. Mặc dù ngoài hắn ra trong thần âm hệ còn có Hải Dương là có năng lực chiến đấu tương đối cao nhưng nhìn đội ngũ đối phương, các thành viến đều đạt đến hoàng cấp, so với thần âm hệ chênh lệch rất lớn. Khi tiếp xúc với Mã Lương, hắn có cảm giác người này gây cho mình uy hiếp y hệt như Nội Tư Tháp.
" Như vậy đối với các ngươi không phải quá bất lợi sao? Không bằng chúng ta sử dụng phương pháp "quần lang" đi? ". Diệp Âm Trúc cũng không muốn chiếm quá nhiều tiện nghi.
Mã Lương lắc đầu đáp: " Không, ngươi rất tự tin, mà sự tự tin của ta so với ngươi cũng không kém đâu ". Vừa nói, hắn đột nhiên bước lên một bước, dụng ý nói ra những lời mà chỉ bản thân Diệp Âm Trúc nghe được: " Đây không phải chỉ là một trận đấu trong địa hội so tài tân sinh, nó còn là trận quyết đấu giữa cầm tông và họa tông ".
Diệp Âm Trúc trong lòng chấn động, họa tông trong Đông long bát tông ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.