Đã bao lâu không làmcàn mà khóc như vậy, thậm chí nàng cũng không nhớ được, vẫn nghĩ nhữnggiọt nước mắt trẻ con này đã không thích hợp với mình, từ khi cập kênàng hiếm khi có thời điểm phóng túng như thế. Chính là giờ phút này,cái gọi là bi thương cùng phát tiết khó lòng khống chế, nàng đứng ởtrước mặt vị phu quân thậm chí coi như không quen thuộc, triệt để sụpđổ.
“Thiếu phu nhân, ai nha, thiếu gia, hai người đang làm gìvậy.” Diêu Thủ Nghĩa nguyên bản còn nhàn nhã ghé vào cửa sổ thưởng thứccảnh mưa, vừa thấy bên ngoài hai vị chủ tử bị mưa xối rối tinh rối mù,lập tức vội vã, chống ô giấy dầu lao tới.
Thời tiết ác liệt nhưvậy, ông nghĩ chỉ có quái nhân như ông mới yêu thích, ngờ đâu thiếu giacùng thiếu phu nhân thế nhưng cũng có hưng trí đi ra dầm mưa. Thiếu phunhân về muộn không mang ô có thể lý giải, vậy còn thiếu gia thì sao,trong ấn tượng dường như thiếu gia ở thư phòng ngồi không bao lâu lạitrở về tẩm phòng dạo qua một vòng, sau đó ngay tại đình này đứng cảđêm……
“Lão Diêu, ông đi về trước.” Nghiêm Tử Trạm cau mày, không có ý vươn tay nhận ô.
Diêu Thủ Nghĩa thở dài: “Thiếu gia, hai người vẫn nên mau chóng vào nhà đi,nếu nhiễm phong hàn sẽ không hay.” Ông sống hơn nửa đời, gặp qua ngànvạn người, lại thủy chung không hiểu rõ đôi tiểu vợ chồng này, một khắctrước còn ngươi một lời ta một câu giống như oan gia liếc mắt đưa tình,ngay sau đó đã trở mặt còn nhanh hơn lật sách, động một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718349/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.