Trăng lên đầu cành,đúng là lúc mọi người đã ngủ say, hết thảy đều lặng im không tiếng động, ngoại trừ xóm cô đầu này. Đèn lồng đỏ treo cao, nữ tử quần áo lộ liễunghiêng mình dựa cửa, vẫy quyên khăn mời chào khách nhân, trước cửa dừng lại những chiếc xe ngựa xa hoa của vương tôn công tử, phóng mắt nhìnlại, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Lại nói tiếp, kinh thành thậtra cũng không thiếu những nơi yên hoa nổi danh, mà Xuân Hạnh Lâu là nhân tài kiệt xuất trong đó, gần ba năm tranh giải hoa khôi đều là LộngNguyệt nhà bọn họ thắng được, nghe đồn cô nương Lộng Nguyệt đẹp nhưthiên tiên nhưng lại lạnh lùng, ngàn vàng khó mua nổi nụ cười mỹ nhân,chỉ có khách hàng được nàng ưu ái mới có thể được tiếp đón……
“Cho nên hơn nửa đêm ngươi không ngủ được trèo lên nóc nhà người khác, vìvụng trộm nhìn tiểu mỹ nhân này một lần?” Cẩm Dạ đứng trên mái hiên,thân hình mỏng manh lay động trong gió đêm, cái khăn đen che mặt vẫn như cũ che đi hơn nửa khuôn mặt, đôi mắt lộ ra bên ngoài rút đi nét ônthuần ngày thường, nhìn qua có vài phần mỉa mai.
“Không phảivậy.” Bùi Diệc Hàn tùy ý cạy cạy mái ngói dưới thân, khẽ cười nói: “Visư cũng không quá hứng thú với tiểu mỹ nhân Lộng Nguyệt này, ngươi biếtđấy, con gái quá mức lãnh diễm luôn thiếu chút thật tình, rất không thúvị.”
Cẩm Dạ bĩu môi, mặc kệ hắn, đi thẳng tới trung gian, cúimình nhìn khe hở qua mái ngói, nhưng thấy bên trong ánh nến sáng quắc,phòng ở bố trí cực kì tao nhã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718344/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.