Cẩm Dạ đã ngủ mộtngày một đêm, không, xác thực mà nói, nàng chỉ bảo trì tư thái nằm úpsấp mà thôi, vẫn chưa ngủ. Chẳng qua trong mười hai canh giờ này thậmchí ngay cả động tác xoay người nàng cũng ra mồ hôi, tình trạng âm trầmđáng buồn.
Không cho tỳ nữ đến gần, cũng không cho người khácquấy rầy, cảm xúc kháng cự của nàng không ngừng phát sinh, tỉnh lại kiểm tra thật kỹ toàn thân một lần, hôn ngân linh tinh còn chưa tính, đợiđến khi nhìn thấy vết máu chỗ bắp đùi, thật sự là nàng muốn tự tử……
“Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa là tỳ nữ gọi khẽ.
Cẩm Dạ giật giật ngón tay, hữu khí vô lực đáp: “Ta không muốn ăn bữa tối, chớ đến đây nữa.”
Thật lâu sau, không có động tĩnh.
Cẩm Dạ thở dài, nghiêng đầu hung hăng cọ cọ vào gối, nàng thật muốn cứ nhưvậy làm mình ngạt chết luôn đi, thứ cảm giác ảo não cùng xấu hổ và giậndữ nhồi đầy nội tâm, làm nàng không thể an bình dù trong chốc lát.
Vì sao những chuyện xảy ra sau khi gặp gỡ Nghiêm Tử Trạm luôn không thểtưởng tượng được như vậy, cuộc đời của nàng thật lâu rồi chưa từng thayđổi nhanh chóng như thế này, tình thế trước mắt phát triển càng ngàycàng vớ vẩn, cư nhiên ngay cả thân thể cũng đền bù vào……
Ông trời, giết nàng đi.
Bên này Cẩm Dạ còn đang khó chịu, tiếng đập cửa lại vang lên.
Rốt cục nàng không còn tốt nết nữa: “Tất cả cút hết đi cho ta!”
“Tiểu thư, là em.”
Cẩm Dạ xoay chiếc cổ cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718304/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.