Ánh nắng mặt trời ban ngày bị tấm rèm dày trước cửa sổ che dấu, trong phòng ngoại trừ cây đèn cạnh giường gỗ tử đàn, không còn bất kì vật nào chiếu sáng, cứ việc ánh sáng không coi là đặc biệt sáng ngời, lại vẫn đủ để chiếu ra sắc mặtkhác nhau của ba người ở đây.
Một người bình tĩnh, một người sợhãi, mà người đàn ông còn lại bị hai người kia vây quanh ở trung tâm thì vẻ mặt lo lắng, trên khuôn mặt không dấu được lệ khí như mưa gió trànđến.
“Thiếu gia, tạm được rồi.” Diêu Thủ Nghĩa cẩn thận lấy câykéo cắt đi sợi bông dư thừa bám trên mắt Nghiêm Tử Trạm, sau đó quay đầu nói:“Phương thái y, thiếu gia nhà ta đến tột cùng như thế nào?”
Người đàn ông một thân triều phục xanh đen xoay người, nơm nớp lo sợ nói:“Kỳthật mắt Nghiêm đại nhân cũng không lo ngại, chính là bị chút tổnthương, cho nên mới rơi lệ không ngừng, hạ quan sẽ kê thuốc thoa ngoàida mỗi ngày một lần, đồng thời uống nước thuốc tiêu độc, ước chừng bangày sẽ khôi phục.” Dừng một chút, lại bổ sung nói:“Trong lúc dùngthuốc, kiêng những thứ cay, ngọt, cá cùng rau củ.”
“Làm phiềnPhương thái y.” Diêu Thủ Nghĩa tiếp nhận đơn thuốc nói, nhìn Nghiêm TửTrạm nửa nằm trên nhuyễn tháp vẻ mặt mây đen dầy đặc, cái miệng nhỏ nhắn môi liệt ra, trên hai gò má có dấu vết màu đỏ, không khỏi lại lặng lẽnhắn một ánh mắt với người đàn ông trung niên.
Phương Dân Thiểnngầm hiểu, cúi đầu múa bút thành văn, sau một lúc lâu lại bỗng nhiên dodự nói:“Trước mặt đơn thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718263/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.