Cẩm Dạ luôn suy nghĩbay bổng, giờ phút này ngồi trên chiếc ghế trong thiên thính tràn đầymùi hương thanh nhã, nàng giống như chui vào ngõ cụt, không ngừng nhớlại hình ảnh vừa rồi.
Thật lòng mà nói, Tống gia tiểu thư thật sự làm cho nàng hoàn toàn kinh diễm một phen, thần thái cao quý khuôn mặttinh xảo, là ý vị thiên kim bồi dưỡng hun đúc từ nhỏ mà thành, tiết tấunói chuyện ôn tồn không chê vào đâu được. Chỉ tiếc vào lúc thấy khiêukhích trở nên có chút thiếu kiên nhẫn, túm lấy A Sở truy vấn thân phậnmình.
Lại nói, lúc ấy mình có lẽ thật sự dọa nàng đi……
Cẩm Dạ loan loan khóe miệng, không có biện pháp, nàng vẫn đều đặc biệt chú ý tới người nhà họ Tống, khó có cơ hội nhìn thấy hòn ngọc quý trên tay tỷ đệ Tống thị, có thể nào không hứng thú một phen. Thảnh thơi nhấp khẩutrà, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa thư phòng, vươn dài cổ nhìn vàotrong, tầm mắt không may mắn bị bình phong tranh thuỷ mặc che chắn.
Vì thế lắc đầu, lại hồi phục tư thái ngồi ngay ngắn, bỗng nhiên có chútkhông rõ tâm tư người nọ trong thư phòng, nếu là đặc biệt ra oai phủ đầu với nàng mới chậm chạp không ra, vậy cần gì phải phái người đón nàngđến tận đây…..
“Đại tiểu thư.”
Cẩm Dạ ngoái đầu nhìn lại,đối diện với ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của nam tử áo xanh, mỉm cười:“ASở, nay ngươi còn gọi ta là đại tiểu thư sao?” Nói xong, nàng lại giốngnhư nghĩ đến cái gì, cố ý che miệng nói:“A, ta đã quên, tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-da-lai-phu/2718256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.