Năm nay, tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh đến sớm hơn thực tiễn. Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng. Tuyết rơi mỏng, lất phất nhưng suốt một đêm cũng đủ để phủ trắng đường xá, mái nhà, nhành cây.
Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, rồi kéo chăn phủ kín lên người Chính Đông. Chiếc chăn rất nhỏ, chỉ đủ để một người đắp, nên tôi chỉ có thể giúp mình đỡ lạnh bằng việc mặc thêm nhiều áo hơn. Quan trọng là Chính Đông đủ ấm áp thì tốt rồi.
Tôi cả đêm đều không có ngủ, mà chỉ nằm trên giường nhìn Chính Đông. Hai mắt em nhắm nghiền, thỉnh thoảng giữa hai hàng lông mày khẽ xô vào nhau, tôi phải lấy ngón trỏ nhẹ nhàng xoa dịu nó.
Tôi không biết mình đang làm gì. Tôi giống như đang đứng trước một cánh cửa mà tôi biết nếu bản thân đi qua, sẽ chẳng thể quay lại.
Ngày hôm nay, tôi trải qua mọi loại cảm xúc, còn nhiều hơn tám chục năm kiếp trước cộng lại. Lo lắng, tức giận, tuyệt vọng, lo sợ, thất vọng và… rung động.
Đúng, tôi đã rung động.
Rung động với người trước mặt mình. Không phải Tuệ Nhi. Không phải là một phụ nữ. Mà là một người đàn ông.
Tôi cười khổ.
Hà Ngạo Quân, cả đời tưởng rằng mình là trai thẳng, tin rằng mình sẽ phải giống như người bình thường lập gia đình, sinh con, báo hiếu bố mẹ.
Cho dù kiếp trước là không yêu Tuệ Nhi đi, nhưng cũng luôn nhận định cô ấy là vợ mình.
Kiếp này cũng như vậy. Muốn bù đắp cho Chính Đông những thứ tôi nợ em. Muốn trở thành một người chồng tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/55948/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.