Tôi đỗ vào đại học y và bắt đầu vào năm nhất đại học. Còn Chính Đông vẫn ở nhà tôi. Tôi đã quen sự tồn tại của em trong căn phòng 10 mét vuông của mình. Quen mỗi khi thức dậy đều thấy em chạy một mạch vào phòng tắm. Quen dáng đứng của em trong nhà bếp và quen cả tiếng cười của em mỗi khi có chuyện vui. Tôi quen tất cả, và hoàn toàn không nhận ra, Chính Đông đang dần bước chân vào cuộc sống của chính tôi.
Còn về chuyện luật sư Đường, ông ta có đến nhà của chúng tôi một vài lần. Có lần bắt gặp tôi, tôi liền cảnh cáo ông ta không được đến đây nữa, càng không thể đưa Chính Đông đi trại cải tạo. Ông ta bảo sẽ kiện tôi. Lúc ấy, Chính Đông vừa về và nghe thấy. Em bảo có chuyện cần nói với bố mình. Tôi không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì khi em về nhà của luật sư Đường, chỉ biết sáng hôm sau nhìn thấy má trái của em những vết bầm tím sưng vù, khóe mắt trái còn rướm máu. Và luật sư Đường không còn tới tìm chúng tôi nữa.
Mùa thu, hàng cây trên những con đường ở Bắc Kinh bắt đầu ngả sắc, từ xanh sang vàng, cái se se lạnh lẩn khuất trong từng ngõ phố. Sinh viên đại học y như chúng tôi cũng bắt đầu vào năm 2 đại học.
Tôi ngoài việc học, thì là đi dạy thêm, trở về nhà ăn cơm cùng Chính Đông. Có lúc tôi đang ôn lại bài vở, nhìn Chính Đông cầm dao gọt hoa quả lại thấy thằng nhóc giống như cô vợ nhỏ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/55940/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.