Tôi nhớ hình như hôm ấy vào tháng 12, Bắc Kinh có tuyết. Tuyết rơi rất dày bám trên cửa sổ, băng tuyết đóng băng trên những ngọn cây, bầu trời u ám. Những thân cây gầy khô thiếu sức sống giơ những nhành cây khẳng khiu trông như những bóng ma đứng hai bên đường.
Tôi nhớ mùa đông hôm ấy, Chính Đông có tới tìm tôi.
Em vẫn không buông tha giấc mơ của tôi sao. Tôi biết mình đã hại em, đã vì tiền để buộc em nhận tội. Cả đời tôi đều xoay quanh tiền, danh vọng và vật chất. Tôi hại nhiều người, nhưng chỉ có em khiến tôi day dứt.
Tôi biết, đó có thể là đôi mắt của em đã theo tôi. Một đôi mắt ngạo mạn lúc ấy lại bình thản đón nhận, cô độc và u buồn tới vậy. Tôi trong đôi mắt của em giống như một kẻ tội đồ.
Ngày hôm ấy, em tới tìm tôi. Tôi không còn nhớ chi tiết nhưng em cũng nhìn tôi như vậy. Bất an và tự ti.
– Chính Đông à.
Tôi thốt lên, chỉ hi vọng em trong giấc mơ của tôi có thể tha thứ cho tội, một Hà Ngạo Quân vì tiền, vì danh vọng,
– Chính Đông.
Em lùi lại, lưng em chạm tới mép của chiếc bàn đặt giữa căn phòng trọ nhỏ hẹp và bừa bộn của tôi. Bàn tay em bất ngờ chạm tới chiếc ly cà phê đặt trên mép bàn. Chiếc ly theo đà rơi xuống đất, tôi hốt hoảng giơ tay ra đỡ nhưng không kịp. Những mảnh thủy tinh cứa vào ngón tay của tôi.
Đau…
Khi mơ ta cũng có cảm giác đau sao?
Tôi nhìn em không hiểu. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/55934/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.