Sau ca phẫu thuật, tôi không trở lại Bắc Kinh mà làm việc tại bệnh viện Xinhua, tỉnh Tây An. Tôi thuê chính căn phòng mà Chính Đông đã ở trước đây và vẫn giữ nguyên những đồ đạc mà em để lại. Chiếc gạt tàn vẫn để trên bậc cửa sổ, mang theo những mẩu thuốc lá đang hút dở. Mỗi ngày, tôi đều cố gắng cai thuốc nhưng không hiệu quả. Rốt cuộc, vẫn là một ngày hút tận 2 bao. Xem ra, bắt đầu một thói quen thì rất dễ, nhưng từ bỏ chúng lại khó khăn vô cùng.
Trong căn phòng này, tôi lại như có thể cảm nhận được sự hiện diện của Chính Đông.
Tôi mường tượng ra cái cách em đứng tựa lưng vào cửa sổ, tay kẹp điếu thuốc lá cháy dở, ánh mắt nhìn ra những ngôi nhà sáng đèn trong đêm tối.
Cái cách em vào bếp nấu mì tôm.
Hay cái cách em nằm co người ngủ trên đệm vì lạnh.
Tất cả đều khiến tôi nhớ em.
Có người hỏi, tôi không quên được người kia hay sao.
Tôi nói, tôi không quên.
Mẹ tôi hỏi, chuyện với Chính Đông sao vẫn còn cố chấp.
Tôi nói, Chính Đông là chấp niệm của tôi.
Có người cười cợt, có người khinh bỉ, cũng có người thương hại, có người lại cảm thông.
Tôi chỉ nhàn nhạt trả lời, đó là chuyện của tôi.
Cuối tuần, tôi lại trở về Bắc Kinh, ăn cùng bố mẹ một bữa cơm, nhưng cơ bản không có chuyện gì để nói.
Bố vẫn duy trì thái độ trầm mặc, coi tôi như người dưng. Thậm chí, ngay cả khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/2801479/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.