Mùa đông năm nay đến sớm hơi mọi khi, thời tiết trở lạnh, tháng 10 ở Bắc Kinh đã đón gió mùa đông bắc, nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, kéo theo những trận rét lạnh và mưa lớn.
Bệnh viện Bắc Kinh cũng có chút ảm đạm. Sáng nay, một cô bé ở phòng kế bên vừa qua đời vì cơ tim giãn, suy tim giai đoạn cuối. Cô bé cũng không nhận được tim thích hợp và càng không qua được cánh cửa tử thần.
Cô bé mới chỉ có 11 tuổi. Cô bé hàng ngày vẫn tới phòng của Chính Đông, gọi “anh Chính Đông”, mách với Chính Đông việc bác sĩ Ngạo Quân bắt nạt mình ra sao.
Mới hôm qua, cô bé còn khiến tôi đau đầu vì không chịu uống thuốc. Và Chính Đông mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn giải thích bác sĩ Ngạo Quân muốn cô bé uống thuốc để mau khỏi bệnh.
Ngày ấy là một ngày ảm đảm. Cô bé được đưa vào phòng cấp cứu, nhưng lại chẳng thể trở ra. Hành lang bệnh viện chìm trong tiếng khóc của người mẹ, người bố, người thân của cô bé.
Ngày hôm ấy, tôi vốn tưởng Chính Đông sẽ khóc.
Nhưng khi tôi bước ra khỏi phòng mổ, khi nghe tôi cúi đầu nói.
– Xin lỗi.
Chính Đông lại không hề rơi một giọt nước mắt.
Chính Đông bước về phòng, tưới cho cây hoa cẩm chướng trong chậu nhỏ.
– Xin lỗi.
Tôi đứng sau Chính Đông, bất lực nói.
Chính Đông dừng tay. Em chỉ thản nhiên đáp lại:
– Đó không phải là lỗi của anh. Sinh mạng một người không phải muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/2801476/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.