Chỉ cần Chính Đông ở nơi đó chờ tôi vậy là đủ rồi.
Trở lại Pháp, tôi tới gặp bác sĩ Lương để nhận lỗi về mình. Tôi biết tôi đã làm ông thất vọng.
– Cậu như thế này thì làm sao người nhà bệnh nhân giao tính mạng người thân của họ cho cậu được.
– Tôi xin lỗi.
Bác sĩ Lương lắc đầu:
– Hà Ngạo Quân. Cậu cần phải hiểu rằng, sống chết của một người chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức. Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận. Chúng ta là bác sĩ, không phải là thần thánh.
” Trong một vài trường hợp, ngay cả bác sĩ cũng phải bất lực trước số phận”. Dù biết là sự thật, tôi vẫn không tài nào chấp nhận nó.
Trong đó sẽ không có Chính Đông.
Tôi một mực cố chấp. Em sẽ không chết. Nếu như số phận cướp lấy em khỏi tôi, tôi sẽ chống lại nó, cho dù có phải trả bất cứ giá nào.
Bác sĩ Lương thở dài.
– Tôi không biết gọi cậu là ngu ngốc hay si tình nữa.
Lúc đó, tôi tự cho bản thân là đúng, tự cho rằng mình có thể làm tất cả, nhưng chỉ đến khi, tôi đứng trong phòng mổ, Chính Đông nằm trên giường bệnh, tôi mới biết mình một lần nữa lại sai rồi.
Nhưng đó là những chuyện về sau.
Còn giờ, tôi phải trở lại bệnh viện, làm những công việc như cũ: viết bệnh án, mổ phụ cho bác sĩ Lương, đọc bệnh án và viết báo cáo. Kể từ ngày đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-chuong-xanh-xin-dung-tan/2801461/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.