Bỏ qua những chuyện đau buồn trong quá khứ. Sáng ngày hôm sau, Lưu Triều Hân đã khoác trên mình một bộ trang phục gọn gàng cùng hắn đến nơi nhận váy cưới mà ngày hôm qua hắn đã nói đến.
Từ công ty của hắn đến nhà của Nhiên Hồng khá xa, cả hai sẽ phải chạy qua một tuyến đường nơi mà có ngôi nhà của Lưu Triều Hân khi xưa, đôi mắt đeo chiếc kính đen cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khung cảnh như được chuyển động trong tẩm mắt cô, chiếc xe do hắn lái không nhanh cũng không chậm phù hợp cho cô dễ dàng ngắm cảnh bên ngoài. Nhìn những tòa cao ốc chen chúc nhau trong thành phố, cô khế nhíu mày khi thấy ngôi nhà đã lâu ngày cô không đến đó.
Nhìn ngôi nhà lướt qua tầm mắt, cô thở dài, hành động này của cô làm hắn để ý đến. Lý Cao Minh chậm rãi lên tiếng.
"Em vẫn như hết buồn sao?"
Lưu Triều Hân vừa định đeo tai nghe vô thì thấy hắn hỏi, cô dừng động tác lại rồi mỉm cười, lắc đầu cô lên tiếng đáp.
"Em không sao, chỉ là lúc nãy em thấy nhà của em nên em có suy nghĩ lung tung một chút thôi!"
"Vậy à? Thế em có muốn một lát nữa, chúng ta ghé qua bên đó không?"
Lý Cao Minh hiểu ra việc, hắn nhanh chóng ngỏ lời.
Nghe vậy khuôn mặt cô như nở hoa, đã lâu lắm rồi cô không trở về ngôi nhà đó kể từ lúc cô bỏ nhà ra đi cũng đã hơn một năm nhưng lại chưa có dịp để trở về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3377196/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.