Sau ánh chiều tà. Lưu Triều Hân mệt mỏi tỉnh dậy sau cuộc hoan ái cùng hắn, tay khẽ dụi mắt rồi nhìn xung quanh thì thấy bản thân vẫn còn đang yên vị trên thân người kia nhưng khác là đây là ghế làm việc chứ không phải ghế sofa.
Người đang để cô ngồi lên vẫn đang miệt mài làm việc, tự hỏi không biết hắn có mệt khi phải duy trì tư thế này lâu như vậy không. Lưu Triều Hân nghĩ trong đầu, cô muốn rời khỏi người hắn.
"Em thức rồi sao?"
Lý Cao Minh cảm nhận được chuyển động trên người thì liền dừng bút, hai tay ôm lấy tấm lưng của cô tránh để cô duy chuyển mà ngã về phía sau.
Lưu Triều Hần nghe hỏi thì dừng hành động, cô gật đầu lên tiếng.
"Ừm, anh không thấy mệt sao?"
"Mệt gì?"
"Anh bế em hoài không mệt sao?"
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của hắn, cô khẽ liếc nhìn rồi lên tiếng nói rõ hơn. Lý Cao Minh nhìn thấy sắc mặt cô mà bật cười thành tiếng, chỉ vừa mới thức dậy đã bày tỏ sự khó chịu với hắn như vậy thì đúng là chỉ có một mình cô mà thôi.
Thấy Lý Cao Minh cười khoái chí cô cũng không lấy làm lạ gì, sau một hồi im lặng. Lý Cao Minh cũng chủ động lên tiếng, tay phía sau lấy từ trên bàn một chiếc hộp màu đen mà hắn đã mang từ đợt công tác về đến trước mặt cô.
Chiếc hộp đen mềm mại ở trước mặt, cô ngơ ngác nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn, cô hoài nghi về thứ bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3377184/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.