Trong phòng nghỉ của nhà hàng, khi chỉ có hai người trong căn phòng này khiến không khí có phần ngượng ngùng nhưng đó là với Đắc Vũ chứ Hà Uy thì không nghĩ thế, chuyện thương tích này nọ cô đã quen và cũng hay băng bó cho anh em nên không ngại ngùng như cậu.
Cô tự nhiên kéo áo thun cậu cao lên lộ ra phần cơ bụng nhấp nhô theo nhịp thở, vết thương bị cô chạm vào rỉ máu khiến cô thấy ngứa mắt, buộc cô phải thay một cái mới mặc cho Đắc Vũ cứ ngăn cản mãi không cho cô đụng.
Nhưng với sự ương bướng của cô thì rất nhanh cậu ta đã phải chào thua mà để mặc cô muốn làm gì trên cơ thể nhìn thì làm, đôi mắt cậu vẫn cứ nhìn chằm chằm cô không rời từ lúc bước vào phòng đến giờ vẫn chưa rời một chút.
Trong vô thức, cậu ta lên tiếng hỏi.
"Sao cô lo lắng cho tôi dữ vậy?"
Một câu hỏi trong vô thức cậu ta nói ra mà không hề suy nghĩ đến, ánh mắt giờ như chỉ có một mình cô gái đang chăm chỉ băng bó vết thương cho mình mà thôi.
"Lo cho cậu là trách nhiệm của tôi mà, nếu cậu có mệnh hệ gì thì tôi biết phải ăn nói sao với ông chủ chứ!"
"Dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ, lúc tôi còn ở Trung Quốc tôi cũng không quan tâm đến mấy thứ này lắm, nó cũng không khiến tôi yếu đi, chỉ là nó trở thành sẹo thôi!"
"Thì cũng bởi vì sẹo đó, cơ thể cậu đẹp như thế này mà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3377167/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.