Và rồi thời gian trôi qua như gió thổi chiều tà thì cũng đã đến thời gian mà Lưu Triều Hân và bà Nhung gặp lại nhau sau hai ngày suy nghĩ cho một quyết định vô vọng thì sáng ngày hẹn. Lưu Triều Hân đã rời khỏi nhà từ sớm trên con xe của đàn em Lý Cao Minh chở đến ngôi biệt thự ấy.
Trên người cô khoác lên một bộ đồ bình thường với chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần jeans màu nhạt, việc cô rời đi cũng đã nằm trong tầm quan sát của hắn và hắn cũng đã lường trước được điều này nên không mấy bất ngờ.
Đàn em được gọi đến đưa cô đi cũng là một tay hắn trực tiếp gọi đến. Lưu Triều Hân thuận lợi đi đến biệt thự mà không gặp chướng ngại vật gì xảy ra, đàn em nhìn thấy cô cũng quen mặt mà cúi đầu thay cho lời chào hỏi.
Cô chậm rãi bước từng bước xuống bậc thang dẫn đến phòng giam của bà Nhung, lần này cô đi một mình và cũng đã quen với cái bậc thang này nên cũng không có gì khó khăn với cô.
"Phu nhân!"
Quyền Trúc nhìn thấy cô thì cúi đầu chào hỏi, Lưu Triều Hân mỉm cười nhìn cô.
"Xin chào, bà ta thế nào rồi?"
"Bà ta vẫn còn sống nhưng chỉ là bà ta bị nghiện nhưng đến cơn nghiện mà không có thuốc nên cứ ngất đi rồi tỉnh lại thôi, tôi cũng không rõ bà ta nghiện gì nữa!"
"Vậy à? Cô vất vả rồi. Đề tôi vào bên trong một chút nhé!"
Lưu Triều Hân mỉm cười trong lòng, cơn nghiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3377159/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.