Chiếc xe không chở hắn quay về nhà mà dừng lại trước nơi làm việc của hắn. Bà Lê ngồi trên ghế mà nhìn hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó hiểu là lên tiếng.
"Con không định về với vợ con sao?"
Nghe bà hỏi, hắn cười nhẹ.
"Có chứ nhưng không phải bây giờ, con còn có việc phải làm với, vết thương cũng còn chảy máu, nếu cô ấy mà thấy thì sẽ rất lo lắng."
Đến tận lúc này mà hắn vẫn còn phải lo lắng cho cô thì bà cũng không còn lời nào để nhắc nhở nữa, bà chỉ có thể lắc đầu mà cười trừ trước tình yêu của giới trẻ.
"Thôi được rồi, mặc kệ còn đó, ta về trước đây!"
"Vâng!"
Lý Cao Minh cúi đầu chào bà rồi cũng nhanh chóng bước vào đại sảnh. Mọi người đều tập trung vào công việc riêng nên không ai để ý đến hắn đang đi vào, chỉ có
Vĩnh Hải đang rảnh rỗi mới nhìn thấy hắn.
"Ông chủ, sao mà ra viện sớm vậy?"
Thấy hắn, Vĩnh Hải liền chạy nhanh đến mà chào hỏi nhưng điều anh quan tâm là việc hắn xuất viện quá sớm, hôm nay vừa mới tỉnh dậy đã xuất viện ngay thì cũng không khác gì vị phu nhân kia cả.
Lý Cao Minh nhíu mày nhìn anh, lời định trách mắng cũng đã không còn sức để nói nữa, thở dài hắn lên tiếng ra lệnh.
"Kêu bác sĩ riêng đến phòng cho tôi!"
"Vâng!"
Nói rồi hắn liền bước vào thang máy, nhìn sơ qua sắc mặt của hắn anh thấy cũng có vài điểm rất lạ. Không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3355593/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.