Lưu Triều Hân bỏ qua những lời trêu chọc từ hắn mà chăm chỉ dọn dẹp những hộp đồ ăn nằm trên bàn để vào túi rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lý Cao Minh nhìn thời gian từ đồng hồ treo tường rồi lại nhìn cô, hắn đi đến trước mặt cô rồi lên tiếng.
"Ở đây một chút đi, Uyển Dao cô ta chắc vẫn chưa về đâu!"
"Được thôi!"
Lưu Triều Hân gật đầu đồng ý rồi quay lại ghế vắt chéo chân nhìn hắn, thấy cô dễ dàng đồng ý như vậy khiến hắn thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nhìn ra được điểm kỳ lạ ở đâu.
Lý Cao Minh không nghĩ nhiều mà đi đến chiếc ghế ở đối diện cô rồi ngồi xuống, không gian yên tĩnh không ai nói nhau tiếng nào. Lưu Triều Hân nhâm nhi ly trà còn hắn thì tập trung vào công việc trong chiếc máy tính trên tay.
Thời gian trôi qua trong sự nhàm chán, ly trà trên tay cũng đã cạn, cô đặt chiếc ly xuống bàn trên đứng dậy lên tiếng.
"Được rồi, tôi về đây, tạm biệt!"
"Ừm, về cẩn thận."
Lý Cao Minh mắt không rời máy tính mà lên tiếng, cô bước ra khỏi phòng rồi chậm rãi đi vào thang máy trở xuống sảnh. Trong đầu cô trống rỗng không nghĩ được gì hết, vừa nãy tranh cãi với Uyển Dao khiến cô thấy mệt mỏi nhưng cũng rất sảng khoái.
Vĩnh Hải khi thấy cô thì chạy đến, lúc nãy cậu ta có nhìn thấy Uyển Dao hậm hực rời khỏi nơi này nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
"Phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cam-mami-cua-con-lai-gian-roi-/3323952/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.