Chương trước
Chương sau
Lý Cao Minh trong bữa tiệc cũng nhanh chóng bước ra ngoài cổng biệt thự nhưng chân chưa bước được bao nhiêu thì đã bị Uyển Dao giữ lại, cô ta ôm chặt cánh tay săn chắc của hắn mà lên tiếng.

"Anh đi đâu thế, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc mà?"

"Xin lỗi, tôi có công việc phải đi gấp!"

"Công việc? Công việc gì quan trọng hơn sinh nhật của em sao?"

Uyển Dao nhíu mày nhìn hắn. Lý Cao Minh gạt tay cô khỏi người mình rồi lên tiếng.

"Việc này rất quan trọng với tôi, tôi đã giữ đúng lời hứa sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của cô rồi, cũng đến lúc tôi phải ra về."

Nói rồi, hắn nhanh chóng chạy vào xe ô tô đậu sẵn bên ngoài rồi rời đi trong tầm mắt của Uyển Dao, đôi bàn tay siết chặt đầy tức giận, cô ta hậm hực bước vào trong bữa tiệc.

Không có hắn thì bữa tiệc này cũng mất vui, cô ta đã không còn hứng thú để chơi đùa nữa mà đi thẳng vào bên trong nhà. Để lại những người khách vẫn nhiệt tình nhún nhảy theo tiếng nhạc bắt tai.

Chiếc xe duy chuyển với vận tốc vô cùng nhanh để đưa Lý Cao Minh đến bệnh viện, vừa vào liền nhìn thấy Lưu Triều Hân đang ôm bé Cam trong lòng.

Hắn vội vàng đi đến hỏi han.

"Sao rồI, bác sĩ nói con bị gì?"

"Con không sao, chỉ là bị sốt thông thường thôi."

Hắn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi lại theo nhíu mày nhìn cô.

"Hai mẹ con cô ở trong nhà thì sao con lại bị sốt vậy? Cô đã mang con đi đâu sao?"

Hắn nghi ngờ nhìn cô, theo như hắn nhớ thì hắn đã dặn dò Lưu Triều Hân không được mang con ra bên ngoài rồi thì làm gì có chuyện bé Cam bị sốt.

Lưu Triều Hân bị hắn hỏi thì ngập ngừng, cô tránh ánh mắt của hắn, cảm giác như bị nói trúng tim đen làm cô thấy lo lắng.

"Sao cô không trả lời tôi?"

Thấy cô im lặng, hắn cũng ngầm hiểu cô đã mang con ra bên ngoài, hắn rất thương con trai nên ở những tháng đầu hắn không muốn con phải gian nắng dầm mưa ở bên ngoài.

Nhưng hắn nào biết được cô đã lén lút hắn mang bé Cam đi đến quán bà Lê mà làm việc chứ. Dù trong đầu vẫn nhớ lời hắn dặn nhưng vì số tiền kia, cô đành phải cắn răng chịu đựng những lời trách móc của hắn.

"Thôi được rồi, nếu mọi thứ đã ổn thì chúng ta về nhà!"

"Ừm."

Cả hai cùng nhau lên xe trở về nhà nhưng không khí trong xe lại vô cùng ngột ngạt, không ai nói với ai một tiếng nào mà chỉ im lặng suốt quãng đường về nhà. Bé con thì cũng đã được bác sĩ thăm khám về cho uống thuốc.



Được sự dỗ dành của mẹ, Cam nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sau khi uống sữa mẹ. Lưu Triều Hân trong lòng cũng mừng rỡ khi thấy con chỉ bị sốt cảm thông thường, môi trường làm việc của cô tuy rất sạch sẽ nhưng lại khá nóng nực.

Không thể quản lý được nhiều việc, cô cũng bất cẩn mà cô bé con bị bệnh, đó là lỗi của cô nên cô chỉ đành im lặng không trả lời câu hỏi của hắn.

Đến nhà, sau khi đã để con nằm trên giường thì cả hai mới ngồi lại nói chuyện với nhau. Lý Cao Minh khá khó chịu khi thấy cô để con trai bị bệnh, hắn lần đầu có con nên cực kỳ xót con và yêu thương con.

Ngồi nhìn cô một lúc, hắn nghiêm túc lên tiếng hỏi, hắn muốn biết là cô đã giấu hắn mang bé Cam đi đâu, đó vẫn là một câu hỏi khiến hắn thấy nghi ngờ cô.

"Cô nói thật đi, cô mang bé Cam đi đâu?"

"Tôi.."

Nghe hắn hỏi, cô ngập ngừng, cô lo lắng sẽ bị hắn chửi vì đã không biết quan tâm chăm sóc con cái, đôi bàn tay chảy mồ hôi đan vào nhau mà cúi đầu.

"Cứ nói, tôi không làm gì cô đâu!"

"Tôi xin lỗi, tôi đã đi làm lại."

Quả nhiên như cô dự đoán, hắn vừa nghe được câu trả lời khuôn mặt liền tối sầm lại.

"Tôi.."

"Cô thiếu tiền đến vậy à?"

"Hả?"

Trước lời nói của Lý Cao Minh, nhất thời cô ngạc nhiên vô cùng, mặc dù bị chen lời nhưng lại không thể cãi lại vì đúng thật là cô đang rất cần tiền, thiếu tiền một cách nghiêm trọng.

Vậy nên mới mặc cho sức khỏe mà lén lút hắn đi làm, nào ngờ hắn lại nói đúng vào tim đen làm cô bối rối, chỉ biết cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.

"Tiền tôi đưa cho cô, cô thấy vậy vẫn ít lắm à?"

Số tiền mỗi ngày hắn đưa cho cô là không hề ít nhưng hắn thật sự không hiểu tại sao cô lại phải lén lút sau lưng hắn đi làm thêm ở bên ngoài. Đưa hơn 10 triệu dùng mỗi ngày, vậy vẫn chưa đủ với cô sao?

"Tôi không chê tiền của anh nhưng tôi cần đi làm để kiếm tiền cho việc khác."

"Việc khác là việc gì, bao nhiêu tiền mới đủ?"

Lời nói tiếp theo của hắn lại càng khiến cô ngơ ngác. Thấy cô vẫn chưa hiểu vấn đề, hắn không tức giận mà nghiêm túc nhìn cô, chậm rãi nói lại một lần nữa.

"Việc riêng đó cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa đủ số tiền cho cô còn việc của cô là ở yên trong nhà chăm sóc sức khỏe cho con đến khi con đủ 6 tháng thì thôi."

Tiền với hắn không thiếu, hắn có đủ khả năng để một ngày kiếm ra hơn trăm triệu thì hắn cũng có thể dùng tiền để kéo cô lại ở trong nhà. Việc riêng của cô liên quan đến tiền bạc thì hắn sẽ dùng tiền của hắn giải quyết thay cô.



Lưu Triều Hân nhất thời bối rối, cô không ngờ hắn lại nói ra câu này, trước khi cứ nghĩ hắn không muốn xen vào đời tư hay chuyện riêng của người khác nhưng giờ thì cô mới nhận ra sự thật hoàn toàn khác.

Nhưng đối mặt với việc bắt cô phải ở yên trong nhà trong vòng vài tháng nữa thì thật khiến cô cảm thấy khó chịu. Lời nói của hắn khiến cô có thêm tia hy vọng vì cô có thể nhờ vào hắn mà chuộc lại số ảnh kia.

Nhưng trước khi đồng ý với lời đề nghị đó, cô phải làm rõ những lời nói trong câu của hắn.

"Anh chắc chắn sẽ giúp tôi sao?"

"Cô cứ nói thẳng mức tiền, tôi sẽ đưa cho cô miễn là cô ở nhà với con là được!"

Lý Cao Minh quả là một người ba tốt nhưng cô chắc chắn là vì trong người hắn có một chút men nên mới nói vậy. Từ lúc ở bệnh viện cô đã ngửi được mùi rượu và một mùi nước hoa của nữ giới trên cơ thể của hắn.

"Tôi sẽ đồng ý ở nhà chăm sóc con nhưng tôi không muốn phải ở yên trong nhà hoài đâu!"

"Chứ cô muốn gì?"

"Đơn giản thôi, tôi muốn được đi đây đi đó!"

"Cô được voi đòi tiên đấy à!"

Lý Cao Minh khó chịu, hắn chỉ vừa mới đồng ý chi tiền cho cô thôi mà cô đã lấn lát hắn như vậy sao?

"Đơn giản là tôi muốn đi xung quanh thành phố thôi mà, chẳng lẽ anh lại keo kiệt với con trai anh?"

Lý Cao Minh trong người cô men say nghe đến con trai liền nhanh chóng đồng ý với lời nói của cô, đầu óc bắt đầu quay vòng mà cúi đầu nhắm chặt mắt lại.

"Thôi được, tôi đồng ý, chỉ cần cô không đi làm là được rồi!"

"Được, anh đưa tôi 500 triệu đi! Số tiền đủ để tôi ở nhà với con anh đấy!"

Khi thỏa thuận thành công, Lưu Triều Hân mới nói ra số tiền mà hắn cần phải chi ra để giữ chân cô lại trong nhà.

"Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho cô!"

Trong cơn mơ màng, Lý Cao Minh gật đầu đồng ý sẽ chi 500 triệu cho cô miễn là cô đồng ý chăm sóc đàng hoàng cho bé Cam mà thôi. Lưu Triều Hân nghe vậy thì vui vẻ.

Với hắn thì đây không phải là một khoản nợ mà làm một cuộc giao dịch vô cùng thành công, cô cũng rất hài lòng khi giao dịch lần đầu tiên nhưng lại vô cùng thành công như vậy.

"Vậy được rồi, tôi về phòng trước nhé!"

Nói rồi, Lưu Triều Hân vui vẻ bước qua người hắn nhưng chỉ vừa bước được hai bước thì liền bị hắn giữ tay lại, cổ tay bị nắm chặt kéo mạnh về phía sau.

Lưu Triều Hân mất đà mà ngã vào người hắn..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.