Đậu má con người vốn là ti tiện! Y vẫn không chịu nổi mà gửi tin nhắn cho Cam Nhạn Chi sau khi anh đi.
Lúc đầu là: [Đi rồi thì đừng có mà quay về nữa!]
Tới giờ cơm chiều thì là: [Em muốn ăn mì gói! Ăn hai bát, thêm que cay, anh không đến lo cho em à?!]
Kiểu quấy rối vô cớ trẻ con thế này sau khi Liễu Vũ Phong tỉnh lại hối hận không kịp — Mất mặt quá, chỉ muốn xuyên ngược lại bóp chết "mình" đã gửi tin nhắn.
Liễu Vũ Phong nằm liệt trên bàn làm việc, che lại đôi mắt sưng húp của bản thân, tối hôm qua nằm trên giường 2 người lạnh lẽo khóc đã đời hơn một giờ đêm mới ngủ, mu bàn chân cũng còn đau lắm.
Sách chẳng có, quần áo chẳng còn, đến cái bàn chải đánh răng mà ông già này cũng cầm đi được, tại mới mở nên phải tiết kiệm đúng không?!
Liễu Vũ Phong trước giờ chưa từng thất tình, mối tình đầu của y chính là Cam Nhạn Chi, từ năm nhất đến tốt nghiệp, đến bây giờ là mười năm, khoảnh khắc thất tình tác động mạnh nhất là lúc cơm tối, trên bàn cơm chỉ còn một mình, trống không hiu quạnh, toàn bộ nước mắt rơi như mưa, rơi vào trong bát mì gói.
Trước kia y còn giấu Cam Nhạn Chi ăn mì gói, Cam Nhạn Chi mua một ít sách dưỡng sinh, để bản thân bớt đường bớt cay bớt ăn thực phẩm rác, còn muốn Liễu Vũ Phong hạn chế cùng nữa, bớt đường thì thôi đi, đồ ăn vặt thực phẩm rác gì gì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-cai-nhau/3651962/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.