Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Mai mỉm cười đón nhận lấy bó hoa bách hợp từ tay con trai, rồi ngồi xổm xuống hôn Asa: "Cảm ơn con trai, những bông hoa thật đẹp, mẹ rất thích chúng!"
Vương Gia Linh đứng phía sau Asa cách đó không xa, mỉm cười đi tới, mặt cô ta đầy vẻ day dứt: "Thanh Mai, tôi thực sự rất xin lỗi! Vẫn chưa kịp gặp mặt chúc mừng cô và Gia Khiêm. Tôi chúc hai người đám cưới hạnh phúc! Trăm năm hòa thuận!"
Chẳng mấy chốc, nụ cười trên mặt cô ta biến mất, Vương Gia Linh nói với vẻ băn khoăn: "Gia Khiêm đã kể cho tôi biết những chuyện về cô... Mấy năm qua cô thật sự đã vất vả nhiều..."
Lâm Thanh Mai từ từ đứng dậy, không hiểu sao cô luôn cảm thấy là lạ khi chính mắt trông thấy Vương Gia Linh rơi lệ.
"Cảm ơn lời chúc phúc của cô, tôi hy vọng từ nay về sau chúng ta có thể sống chúng hòa hợp với nhau..." Lâm Thanh Mai nói một cách chân thành với nụ cười trên môi.
Vương Gia Linh đi về phía cô, ôm choàng qua vai Lâm Thanh Mai thân thiết nói: "Mau vào nhà thôi, hai chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta phải từ từ trò chuyện với nhau! Tôi đã mua rất nhiều quà cho cô... "
Lập Gia Khiêm nhìn thấy Lâm Thanh Mai và Vương Gia Linh sống chung hòa hợp với nhau thì cảm thấy vui vẻ yên tâm, anh nhìn bóng lưng họ và nói: "Thanh Mai, tối nay ba sẽ đến ăn cơm tối cùng với chúng ta."
Lâm Thanh Mai quay đầu lại gật đầu không nói gì.
Chuyện không vui giữa cô và anh trước đó qua điện thoại vẫn chưa biến mất, chỉ là lúc này đang ở ngay trước mặt Vương Gia Linh nên cũng không tiện nói tới.
Vương Gia Linh và Lâm Thanh Mai bước vào phòng khách của biệt thự, Lập Gia Khiêm và Asa vẫn đang tiếp tục cắt hoa bách hợp. Trước đó, Asa đã nói muốn chính tay tặng hai chậu hoa bách hợp cho mẹ Lâm Thanh Mai và mẹ Vương Gia Linh.
Hễ là tự mình làm thì ba Lập Gia Khiêm chắc chắn là người đầu tiên hỗ trợ con trai.
...
Trong phòng khách của biệt thự, tất cả người làm nữ và vệ sĩ đều bị Vương Gia Linh cho tản đi.
Suy cho cùng, Vương Gia Linh cũng đã làm bà Lập hơn hai năm, nét mặt và cách cư xử của cô ta hệt như một bà chủ trong biệt thự.
Bất kể là người làm nữ hay vệ sĩ đều vẫn phải nghe theo lời của cô ta. Huống chi, mọi người cũng để ý thấy và biết được trọng lượng của Vương Gia Linh trong lòng Lập Gia Khiêm đã khác.
Mặc dù Lập Gia Khiêm đã kêu chú Trung căn dặn xuống tất cả mọi người trong biệt thự đều thống nhất gọi Lâm Thanh Mai là mợ chủ, nhưng thân phận đặc biệt của Vương Gia Linh cũng không thể xem thường.
Lâm Thanh Mai nhìn thấy Vương Gia Linh hoàn toàn coi nơi này như nhà của cô ta, trong lòng ít nhiều cũng có sự đổi khác nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Chỉ cần Vương Gia Linh đối xử tốt với Asa thì cô vẫn rất chào đón Vương Gia Linh đến ở trong biệt thự.
"Thanh Mai, khoảng thời gian trước, khi tôi còn chưa biết thân phận của cô, tôi đã nói những lời không phải với cô, cô đừng để trong lòng! Khi đó, vì cô nên tôi mới nói những lời như vậy. Dù sao thì Gia Khiêm đã chờ cô suốt bảy năm, tôi thật lòng mong cô mau sớm quay lại, như vậy Gia Khiêm sẽ không tiếp tục đau khổ và Asa cũng có mẹ. Suy cho cùng, một người thay thế như tôi không thể thay thế được tình yêu thương của mẹ ruột...” Lời nói ảm đạm và đau thương của cô ta quả thực khiến Lâm Thanh Mai có chút áy náy.
Lâm Thanh Mai cầm lấy tay cô ta và nói: "Gia Linh, cảm ơn cô đã luôn chăm sóc Asa, cảm ơn cô! Cô mãi mãi là mẹ Gia Linh của Asa, không ai có thể thay đổi điều này."
Trong lòng của Vương Gia Linh ấm lên, nhưng sự ấm áp này ngay lập tức biến mất vì sự thật Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm đã kết hôn.
Cô ta xúc động lau nước mắt trên khóe mắt: "Cảm ơn cô, Thanh Mai! Cảm ơn cô đã bao dung như vậy..."
Sau đó, hai người nói về những chuyện khác.
Qua cuộc trò chuyện, Vương Gia Linh biết được Bạch Cảnh Thụy đến nay vẫn chưa biết chuyện Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm đã kết hôn.
Lâm Thanh Mai không có nói, Lập Gia Khiêm cũng vậy.
Vương Gia Linh cảm thấy có hơi bất ngờ, tại sao hai người họ không nói cho Bạch Cảnh Thụy biết tin này?
Có vẻ giống như bọn họ đều đang cố gắng né tránh.
...
Sau bữa cơm tối, Vương Gia Linh chào tạm biệt Lâm Thanh Mai và mọi người.
Trên bàn cơm tối nay, Lập Gia Khiêm đã chủ động nói với Vương Gia Linh rằng anh sẽ đợi sau khi ba mẹ của Vương Gia Linh trở về nước thì sẽ hẹn gặp họ. Lập Gia Khiêm muốn nói chuyện của anh và Lâm Thanh Mai cho hai vị bề trên biết. suy cho cùng, Thanh Mai là mẹ ruột của Asa.
Hồi đó vì cô mất tích mới không ở cạnh Lập Gia Khiêm, bây giờ cô đã trở về và gia đình đoàn tụ, Lập Gia Khiêm tin rằng ba mẹ Vương Gia Linh cũng sẽ hiểu.
Sắc mặt của Vương Gia Linh khi đang ở trên bàn cơm lúc ấy rất là khó coi. Cô ta cho là Lâm Thanh Mai nóng lòng muốn công khai tin họ kết hôn, nên miễn cưỡng mỉm cười xem như là đồng ý với Lập Gia Khiêm.
Cô ta còn nói cô ta sẽ về bên phía ba mẹ mình thuyết phục họ thay đổi suy nghĩ.
Về danh tính của đứa trẻ trong bụng Vương Gia Linh, Lập Gia Khiêm nói anh vẫn sẽ tiếp tục bao bọc cô ta cho đến khi cô ta sinh đứa bé ra, đến lúc đó, cho dù ba mẹ Vương Gia Linh có phản đối thì cũng đã quá muộn, cũng không thể vứt bỏ đứa cháu ngoại ruột của mình.
...
Mười giờ tối, Vương Gia Linh vừa trở về nhà thì lập tức gọi điện cho Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy vừa trở về khách sạn sau khi quay xong cảnh đêm.
Bạch Cảnh Thụy hơi ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Vương Gia Linh, anh ta muốn nhân cơ hội này để hỏi về mối quan hệ của cô ta và Lập Gia Khiêm.
"Gia Linh, muộn như vậy còn gọi điện cho tôi, có phải là có chuyện gì không?"
Vương Gia Linh cười nói: "Cảnh Thụy, đã lâu không nói chuyện với anh. Tôi đã dọn ra khỏi biệt thự của Gia Khiêm một thời gian trước, quả sự không thích hợp để tiếp tục ở lại, không thể quấy rầy cuộc sống mới cưới của Gia Khiêm và Thanh Mai..."
Bạch Cảnh Thụy vừa mới đặt túi lên sô pha, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng khi nghe thấy câu trả lời này!
Anh ta biết Lâm Thanh Mai muốn chuyển đến biệt thự của Lập Gia Khiêm, anh ta cũng biết Lâm Thanh Mai đã công khai thân phận của mình, nhưng chuyện Lâm Thanh Mai và Lập Gia Khiêm đã kết hôn sao anh ta lại không nghe nói đến!
“Gia Linh, cô vừa nói Thanh Mai và Gia Khiêm đã kết hôn?” Bạch Cảnh Thụy hỏi với vẻ mặt kinh ngạc.
"Hả? Cảnh Thụy, anh không biết sao? Thanh Mai không phải là bạn tốt của anh sao? Với lại, Gia Khiêm cũng là bạn tốt của anh mà! Một tin tức quan trọng như vậy bọn họ lại không nói cho anh biết ư? Không phải chứ?" Vương Gia Linh cố ý làm ra vẻ rất ngạc nhiên.
Những câu hỏi ngược lại như vậy khiến Bạch Cảnh Thụy nhất thời cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Anh ta cho rằng mình là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng Lâm Thanh Mai.
Anh ta cũng nghĩ mình là bạn tốt của Lập Gia Khiêm...
Nhưng hai người bạn thân lấy nhau mà anh ta lại không biết, còn điều gì trớ trêu hơn thế này sao?
Vương Gia Linh tiếp tục châm dầu vào lửa: "Cảnh Thụy, Thanh Mai như vậy là không nên. Cô ấy chính miệng nói với tôi rằng anh đã ở cùng cô ấy thế nào trong Vườn địa đàng khi anh ở cùng cô ấy; hiện giờ cô ấy và Gia Khiêm lại tương phùng và ở bên nhau, gia đình ba người hạnh phúc ra sao... Nhưng cô ấy nói quên anh là quên, chuyện vui như kết hôn cũng không chia sẻ với anh? Lẽ nào cô ấy sợ anh buồn khổ và không thể chịu đựng nổi sao?"
Trái tim của Bạch Cảnh Thụy chìm xuống đáy, anh ta thất vọng ngồi phịch xuống ghế sô pha trong bộ dạng bơ phờ.
Nghe theo lời nói của Vương Gia Linh, anh ta không thể kiểm soát được nhớ lại lần anh ta và Lâm Thanh Mai ở trong Vườn Địa Đàng ngày tháng năm đó...
Anh ta cũng nhớ tới chuyện vì giúp Lâm Thanh Mai mà không tiếc tự làm mình bị bỏng để cùng cô đi chữa trị.
Một tình bạn bền chặt, hoạn nạn có nhau như vậy, nhưng không thể đổi lấy một lời thông báo kết hôn của cô sao?
Tâm trạng của Bạch Cảnh Thụy vô cùng tồi tệ, anh ta đột nhiên cảm thấy bị phản bội. Nếu sự phản bội quá nghiêm trọng thì việc bị coi thường và xem rẻ hoàn toàn là cảm giác thật sự trong lòng anh ta...
"Cảnh Thụy? Anh không sao chứ? Có lẽ Thanh Mai và Gia Khiêm nhất thời quên nói với anh... Nhưng họ đã kết hôn cách đây bốn ngày, cho dù có bận rộn đi nữa cũng nên nói cho anh biết một tiếng chứ!" Vương Gia Linh vừa an ủi vừa châm kim vào trái tim anh ta không khách sáo chút nào.
Cuối cùng Bạch Cảnh Thụy không nghe nổi nữa, anh ta đột nhiên nói: "Gia Linh, tôi còn chút chuyện, tôi cúp máy trước, chúng ta nói chuyện sau..."
"Ừ, vậy anh đi làm đi!"
Sau khi cúp máy, Vương Gia Linh đặt điện thoại xuống.
Căn phòng ngủ tối om kín gió, cặp mắt đen của cô ta hiện lên một vẻ hung ác nham hiểm, cô ta cười lạnh lùng nói: "Lâm Thanh Mai, cố mà hưởng thụ những thứ mà hiện giờ cô đang có, bởi vì tôi sẽ từ từ lấy đi tất cả mọi thứ đó của cô... Cô đã cướp đi hạnh phúc vốn dĩ thuộc về tôi, đối xử với tôi không chút thương tiếc, hà tất tôi phải khách sáo với cô! Muốn trách thì trách cô thật sự không nên trở về..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.