Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Mai lập tức phủ nhận: “Không cần! Anh...anh đỡ em một lát đi, vừa nãy hai chân em tê hết rồi, bây giờ mới đỡ hơn...”
Lập Gia Khiêm hỏi cô chỉ hỏi cho có, anh vẫn ôm cô lên, dễ dàng như ôm một bé gái.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra anh cần dùng sức, dù sao thì vết thương trên cánh tay phải của anh còn chưa lành hẳn.
“Lập Gia Khiêm, anh không cần cậy mạnh, em thật sự không sao...”Lâm Thanh Mai ngạc nhiên đến mức dùng hai tay ôm chặt lấy cổ anh, sợ anh tuột tay làm cô ngã.
Thấy vẻ mặt kháng cự của cô, anh cũng không miễn cưỡng nữa, anh nhẹ nhàng để bên chân không bị thương của cô chạm đất trước, đợi cô đứng vững rồi mới dìu cô.
Lâm Thanh Mai lập tức hoảng sợ mà chỉnh lại áo tắm và khăn tắm trên người mình.
Lập Gia Khiêm cũng rất phong độ mà quay lưng lại với cô.
Sau khi thấy anh quay lưng, Lâm Thanh Mai lập tức rút khăn tắm ở trong áo tắm ra, sau đó lúng ta lúng túng mặc lại áo tắm.
Bên trên chỗ đầu gối bị thương của cô đã dính vài giọt nước, vừa nãy cô gác chân ở sườn bồn tắm, cũng coi như tắm xong xuôi. Tuy rằng không quá thoải mái nhưng tốt xấu gì cũng đã được tắm.
“Em mặc xong quần áo chưa?” Lập Gia Khiêm hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Lâm Thanh Mai cứng người trong nháy mắt: “Được rồi, anh mở cửa đi.”
Cô vừa dứt lời, Lập Gia Khiêm mạnh tay mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, anh nói với con trai: “Asa, 20 phút nữa xuống nhà, chúng ta nên về rồi!”
Đây rõ ràng là mệnh lệnh, không thể chối từ.
Asa nhận ra Lập Gia Khiêm không vui, thằng bé gật đầu: “Vâng ạ bố, con biết rồi.”
Lập Gia Khiêm đi thẳng không quay đầu lại.
Khi xuống nhà, anh không gấp tới phòng ăn mà lại đi vào phòng vệ sinh ở tầng một.
Lập Gia Khiêm khóa cửa phòng vệ sinh lại, đi tới mở vòi nước trước bồn rửa mặt, mở nấc nước lạnh nhất ra rửa tay.
Trái tim anh vẫn đang đập thình thịch, cảm giác như đôi tay vừa ôm Lâm Thanh Mai vẫn còn lưu lại xúc cảm mịn màng mềm mại từ làn da cô....
Lập Gia Khiêm bỗng dưng cảm thấy cổ họng khô nóng khó chịu, có hơi hoảng hốt vì phản ứng cơ thể anh nghĩ rằng vốn không nên xuất hiện.
Anh đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã vào phòng tắm giúp cô.
Nhưng trong nháy mắt anh lại cảm thấy may mắn vì anh là người vào phòng chứ không phải Bạch Cảnh Thụy hay Đông Phương Trực.
Lập Gia Khiêm hung hăng tắt vòi nước, lạnh lùng nhìn bản thân trong gương, anh không thể lừa gạt bản thân, làm như không thấy ham muốn mãnh liệt trong đôi mắt đen thẳm kia.
Không biết từ lúc nào, anh đã có những ý nghĩ bậy bạ không nên có với Đông Phương Diễm...
Có lẽ là do cô và anh cùng nằm viện chung phòng trong ba ngày.
Không lẽ anh đã nảy sinh tình cảm với cô chỉ trong ba ngày đó?
Đúng lúc Lập Gia Khiêm cảm xúc mấp mô, suy nghĩ rối loạn thì tiếng chuông điện thoại reo lên dọa anh tái mặt ba phần, anh nhanh chóng lau khô tay vào cái khăn bông ở bên cạnh.
Khi anh lấy điện thoại ra thì màn hình hiển thị là cuộc gọi của Lục Tam, đáy mắt anh hiện lên vẻ chờ mong, lập tức nhấp nghe.
“Anh Lập, tôi có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?”
Lập Gia Khiêm không hề do dự: “Tin tốt!”
Lục Tam nói: “Mười phút trước, phần mềm tôi nghiên cứu ra đã chặn được một tấm ảnh của người bệnh ở Vườn địa đàng, có người ăn cắp ảnh của người bệnh này, vừa khéo tôi cũng là người hưởng lợi.”
Lập Gia Khiêm ngẫm nghĩ một lát rồi lạnh giọng nói: “Chủ nhân bức ảnh là Đông Phương Diễm?”
“Đúng vậy.”
Nghe thấy câu trả lời này, sự mong chờ trong lòng Lập Gia Khiêm tăng vọt lên nhanh chóng, anh nói: “Vậy cậu gửi ảnh của cô ấy cho tôi.”
Lục Tam do dự vài giây mới nói: “Tiếp theo tôi cần thông báo tin xấu.”
Lập Gia Khiêm nắm chặt điện thoại trong tay, trong nháy mắt tâm trạng lại trở nên căng thẳng. Bản thân anh cũng không biết anh đang sợ gì, chỉ lạnh giọng nói: “Cậu nói đi.”
“Thân phận thật sự của Đông Phương Diễm...”
Lục Tam nhất thời không nỡ nói tiếp khiến Lập Gia Khiêm gấp gáp: “Lục Tam, đừng thừa nước đục thả câu! Nói mau!”
Đầu bên kia điện thoại, Lục Tam đang ngồi trước bàn làm việc, anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị hủy hoại vì bỏng trên màn hình máy tính, cảm xúc dao động mạnh mẽ khó mà bình tĩnh lại được.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy người vừa nói chuyện không phải anh ta, anh ta vẫn còn cảm giác khó mà tin được khi thấy tấm ảnh thật trước mặt.
Suy cho cùng anh ta đã tìm người phụ nữ trong ảnh này suốt bảy năm trời, dù đó là việc Lập Gia Khiêm nhờ anh ta.
Nhưng Lục Tam vẫn không nhịn được chảy nước mắt, anh ta nghẹn ngào nói: “Đông Phương Diễm là Lâm Thanh Mai.”
Ngay khoảnh khắc Lập Gia Khiêm hiểu rõ những gì vừa nghe được thì điện thoại của anh trượt khỏi lòng bàn tay, nặng nề rơi xuống sàn nhà.
Mà bản thân anh cũng đứng hình vì câu nói này của Lục Tam, cả người như mất đi năng lực hành động.
Câu nói của Lục Tam không ngừng lặp lại trong đầu anh, Lập Gia Khiêm bị sốc đến mức mất đi trọng tâm, liên tục lảo đảo về phía sau cho đến khi chạm vào tường, anh ngồi bệt xuống sàn nhà trong sự đau đớn tột cùng.
Lục Tam đã ngắt điện thoại, anh ta chủ động ngắt trước, anh ta hiểu lúc này Lập Gia Khiêm cần ở một mình.
Sự thật này đến quá bất ngờ, quá chấn động.
Dù là người mạnh mẽ cứng rắn như Lập Gia Khiêm cũng khó mà thừa nhận được nó.
Anh ngồi đó, cả người như mất hết sức lực, suy nghĩ của anh trở nên cực kỳ hỗn loạn, sự vui mừng xen lẫn sợ hãi như dời núi lấp biển này truyền khắp tứ chi và cơ thể anh...
Thậm chí anh còn không biết phải đối mặt với sự thật này như thế nào.
Anh không hề nghi ngờ lời Lục Tam nói, thậm chí không hỏi lại dù chỉ một lần.
Lập Gia Khiêm dùng tia lý trí còn sót lại cuối cùng nhìn chiếc điện thoại bị rơi cách đó không xa, màn hình hiển thị có tin nhắn đến. Anh không dám cử động, giờ phút này, anh nhìn điện thoại như một con quái vật đáng sợ.
Anh cứ ngồi đó mãi cho đến khi Asa gõ cửa phòng vệ sinh cũng không hay biết.
“Ba ơi, ba có trong đó không?”
Tiếng gõ cửa của Asa khiến Lập Gia Khiêm bật dậy, anh nhanh chóng nhặt điện thoại dưới đất lên nhét ngay vào túi, không nhìn lấy một lần. Vừa mở cửa phòng vệ sinh đã thấy Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực đứng cách đó không xa.
Anh cúi đầu nhìn Asa đang đứng trước cửa phòng vệ sinh bằng ánh mắt phức tạp, thế rồi anh dùng một tay ôm thằng bé lên, rời khỏi đây.
Hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực.
Hành động khác thường của anh khiến Asa chú ý: “Ba ơi ba sao thế?”
Lập Gia Khiêm không nói gì, anh ôm thằng bé đi rất nhanh, sau khi đóng sầm cánh cửa to trong sảnh thì lập tức rời khỏi biệt thự của Bạch Cảnh Thụy.
Bạch Cảnh Thụy và Đông Phương Trực chậm rãi đi theo hai ba con, bọn họ tận mắt nhìn Lập Gia Khiêm đóng sầm cửa bỏ đi, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.
Đông Phương Trực tò mò hỏi: “Bạch Cảnh Thụy, cậu có nhìn thấy không? Vừa nãy Lập Gia Khiêm dùng tay phải ôm Asa nhỉ? Không phải tay phải của anh ta bị thương sao? Lẽ nào dùng sức ôm Asa như vậy mà không cảm thấy đau?”
“Đúng là bị thương ở tay phải, Lập Gia Khiêm dẫn Asa đi vội như vậy, hình như đã xảy ra chuyện gì...”
............
Nửa tiếng sau, Lập Gia Khiêm đứng suốt 20 phút trước cửa sổ sát đất trong phòng sách của mình, im lặng như một bức tượng điêu khắc, nắm chặt điện thoại không dám nhìn vào tấm ảnh Lục Tam gửi tới.
Anh sợ mình bức ảnh đó chứa thông tin anh không thể chịu đựng được...
Nếu Đông Phương Diễm thật sự là Lâm Thanh Mai!
Vậy mặt của cô....
Bàn tay nắm chặt điện thoại của anh không ngừng run lên. Ngay lúc anh sắp sụp đổ thì Lập Gia Khiêm hạ quyết tâm mở điện thoại ra.
Khi anh tận mắt thấy ảnh chụp chính diện Lâm Thanh Mai bị hủy dung vì bỏng, không tới 3 giây cái điện thoại lại rơi xuống sàn nhà.
Lập Gia Khiêm hoàn toàn không chịu đựng nổi sự đả kích tàn nhẫn này!
Anh nắm chặt cổ áo của bản thân, trái tim đau đớn đến mức muốn nổ tung....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.