Lời của Lập Gia Khiêm khiến Lâm Thanh Mai phải ngước mắt lên nhìn anh, trái tim cô vì lời anh nói mà đập rộn lên. Lâm Thanh Mai vội đưa một tay lên ôm ngực, cô cảm thấy mặt mình lại đỏ lên lần nữa, lời anh nói giống như một liều thuốc mê dạng mạnh khiến cô hơi choáng váng… Cô không nhịn được hỏi: “Anh vẫn đang đợi cô ấy à?” Lập Gia Khiêm không nhìn cô, nhưng nói rất dứt khoát: “Tôi sẽ đợi cô ấy cả đời.” Tôi sẽ đợi cô ấy cả đời. Bảy chữ đơn giản nhưng lại khiến trái tim Lâm Thanh Mai như bay lên bầu trời đêm, những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu nở rộ trên bầu trời ấy, dù chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ để nhớ suốt đời. Lời anh nói khiến cô cảm động. Thực sự rất cảm động. Ngay cả khi hiện giờ anh đã có Vương Gia Linh. Nhưng Lập Gia Khiêm vẫn có thể dành một chỗ trong trái tim anh cho cô khiến Lâm Thanh Mai cảm động, cô thực sự rất mãn nguyện. Không uổng công cô đã từng thích anh. Bây giờ cô đã không còn dám thừa nhận tình yêu của mình dành cho anh nữa. Đó là một thứ tình yêu bị ngăn cấm, chỉ có thể bị cô nhẫn tâm nhốt vào một căn phòng nhỏ màu đen và rồi từ từ thối rữa. “Đông Phương Diễm, cô nghĩ Thanh Mai còn sống không? Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Có phải cô ấy đã quên Asa, cũng đã quên tôi rồi không?” Đột nhiên Lập Gia Khiêm trở nên thương cảm, anh mở rộng lòng mình với người phụ nữ ngồi trên xe lăn. Mà Lâm Thanh Mai đang ngồi cùng một phòng bệnh với anh lúc này lại không khỏi cảm thấy buồn cười, anh đang hỏi cô, cô thực sự cảm thấy rất kỳ lạ, có cảm giác cực kỳ không thực tế. Những lời muốn nói sự thật cứ quanh quẩn trong miệng cô nhiều lần, cuối cùng cô vẫn nuốt nó trở lại. Không có cô, chẳng phải Lập Gia Khiêm vẫn sống tốt đó sao? Cho dù bây giờ anh đang nhớ cô, nhưng cô đã không còn là Lâm Thanh Mai của ngày xưa. Cho dù Lập Gia Khiêm có thể chấp nhận hình dáng bây giờ của cô, nhưng Vương Gia Linh thì sao? Đứa bé trong bụng Vương Gia Linh phải làm sao? Lẽ nào bảo Lập Gia Khiêm ly hôn với Vương Gia Linh, để cô ta một mình nuôi nấng đứa con còn chưa chào đời, để Vương Gia Linh và đứa bé đó có ràng buộc cả đời với Lập Gia Khiêm sao? Mà cô còn phải tươi cười đối mặt mãi mãi? Lâm Thanh Mai cười khổ, cô không làm được, cô không vĩ đại đến thế. Người ta nói tình yêu là ích kỷ, cô không thể tranh giành Lập Gia Khiêm với Vương Gia Linh, nhưng cô cũng không thể chia sẻ Lập Gia Khiêm với Vương Gia Linh. Thật ra mục đích cuối cùng khi trở về của cô là để Asa chấp nhận cô, để gia đình chấp nhận cô, còn tình yêu và hôn nhân thì cô thật sự không còn hy vọng xa vời nữa. Phụ nữ không nhất thiết phải có tìn hyêu và hôn nhân, họ có thể hạnh phúc nếu có sự nghiệp và tiền bạc. Ngay cả khi không hạnh phúc lắm, ít nhất họ cũng có thể đạt được tự do về kinh tế và vui vẻ cũng sẽ theo sau. “Đông Phương Diễm, cô nói đi chứ, cô câm rồi à?” Lập Gia Khiêm lúc này giống như một đứa trẻ, hơi cô đơn và đáng thương, lại hơi vô lại buồn cười. Lâm Thanh Mai cố nén suy nghĩ trong lòng, cô hỏi câu mà mình muốn biết: “Lập Gia Khiêm, nếu một ngày nào đó Lâm Thanh Mai trở về, anh sẽ làm gì?” “Làm gì là làm gì? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con trai tôi, chỉ cần cô ấy về thì tôi sẽ cưới cô ấy, trói chặt cô ấy cả đời để cô ấy không rời xa tôi nữa.” Khi Lập Gia Khiêm nói lời này, anh hơi giật mình, không ngờ anh lại nói với Lâm Thanh Mai những điều anh chưa từng nói với ai. Sau khi nghĩ lại, anh còn có thể nhầm cô với Lâm Thanh Mai thì nói những lời này cũng không có gì lạ. “Vương Gia Linh thì sao? Cô ta và đứa con của hai người thì sao?” Lâm Thanh Mai giả vờ hỏi một cách thoải mái. Lập Gia Khiêm chậm rãi ngồi dậy, cảm xúc của anh đã bình tĩnh và thoải mái, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc và chắc chắn: “Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Gia Linh và con cô ấy cả đời.” Trái tim Lâm Thanh Mai chùng xuống, đúng như cô dự đoán, nếu Lập Gia Khiêm thật sự chấp nhận cô thì Vương Gia Linh sẽ là người hy sinh. Mà cô chỉ để ý đến sự lựa chọn bất đắc dĩ này, mà bỏ qua cách dùng từ của Lập Gia Khiêm, anh nói “con của cô ấy” chứ không phải “con chúng tôi”. Lập Gia Khiêm nhìn Lâm Thanh Mai vẫn đang im lặng không nói, anh lại hỏi: “Đông Phương Diễm, tôi có một câu muốn hỏi cô.” Cô không nhìn anh, bình tĩnh nói: “Anh nói đi.” “Lần trước Đồng Dao nói ở văn phòng tôi là cô tát cô ta làm xước mặt cô ta. Tôi thấy móng tay cô được cắt rất ngắn, trên tay cũng không đeo bất kỳ đồ trang sức nào, nên tôi cảm thấy hơi tò mò cô cào xước mặt cô ta bằng cách nào vậy?” Thật ra khi hỏi Lập Gia Khiêm đã tin là Đồng Dao nói dối, nhìn thấy vết xước trên mặt Lâm Thanh Mai, anh cảm thấy người phụ nữ Đồng Dao này thật sự hơi mưu mô. Lâm Thanh Mai nghe thấy câu này của anh thì ngước mắt lên mỉm cười: “Cô ta đúng là một diễn viên giỏi, tự đóng cho mình bao nhiêu bộ phim không biết? Để tôi đoán xem, cô ta đến uất ức khóc lóc kể lể với anh đúng không?” Đôi mày Lập Gia Khiêm có nét tán thưởng: “Cô hiểu rất rõ cô ta.” Lâm Thanh Mai xua tay: “Không phải hiểu cô ta, mà là tôi hiểu loại người này. Tôi thật sự thấy không đáng cho Lâm Thanh Mai, rõ ràng Đồng Dao có khuôn mặt giống hệt cô ấy nhưng tính tình và tâm tư hai người lại khác nhau hoàn toàn, Lâm Thanh Mai có loại em gái như này đúng là bất đắc dĩ. Không biết sao lại có thể là em cùng ba cùng mẹ được nữa. Sự giễu cợt trong mắt Lâm Thanh Mai vô tình lộ ra, không còn được che giấu trước mặt Lập Gia Khiêm nữa. Lập Gia Khiêm đảo mắt rồi hỏi tiếp: “Lần này cô ta lợi dụng chuyện Asa gặp chuyện rồi đến bệnh viện đánh cô à?” Lúc này Lâm Thanh Mai cũng chẳng muốn giả ngốc nữa, cô nói thẳng: “Đúng, cô ta nói tôi là hồ ly tinh, vừa dụ dỗ anh vừa dụ dỗ chồng cô ta là Trần Hoàng Khôi, cô ta nói nếu Asa có chuyện gì thì sẽ tìm tôi tính sổ. Tôi thật sự nhờ phúc của Asa nên mới coi như giữ được cái mạng này…” Sự nhạo báng cường điệu của cô khiến trái tim Lập Gia Khiêm cảm thấy vui sướng, anh thuận thế nói: “Có tôi ở đây, cô ta không dám làm gì cô đâu.” Lâm Thanh Mai chắp tay: “Vậy cảm ơn tổng giám đốc Lập trước nhé!” Hành động vô tình của cô khiến vẻ mặt Lập Gia Khiêm trở nên căng cứng. Anh nhớ rõ khi đi nghỉ ở Maldives, Lâm Thanh Mai đã nói với anh y như vậy! Ngay cả hành động cũng giống hệt… Nghi vấn trong lòng Lập Gia Khiêm lớn đến mức anh không thể kìm được nữa, anh nhíu mày hỏi: “Có ai từng nói với cô rằng cô thực sự rất giống Lâm Thanh Mai chưa?” Cô chỉ vào mặt mình cười sảng khoái: “Hai chúng tôi giống nhau? Làm ơn đi, khuôn mặt bây giờ của tôi còn chẳng giống Lâm Thanh Mai chút nào, con mẹ nó hoàn toàn là hai khuôn mặt khác nhau từ lâu rồi…” Câu nói cuối cùng cứ vậy thiện miệng thốt ra, Lâm Thanh Mai giật mình, cô nhìn vào đôi mắt Lập Gia Khiêm, đôi mắt anh lúc này đang nhìn cô chăm chú, đôi mắt ấy hơi loé lên không biết anh đang nghĩ gì. Bầu không khí đột nhiên hơi căng thẳng và ngột ngạt, khi Lâm Thanh Mai định kể chuyện cười để làm dịu bầu không khí thì cửa phòng bị hai người đàn ông đồng thời đẩy ra. Một cơ thể nhỏ bé đột nhiên chạy vào, Asa đang chạy về phía Lập Gia Khiêm nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Mai lại đột ngột chuyển hướng khiến ba người đàn ông đều ngạc nhiên. Niềm vui bất ngờ này khiến Lâm Thanh Mai giang rộng vòng tay, cô kích động gọi: “Asa…” “Cô Diễm!” Asa nhào vào lòng Lâm Thanh Mai, cậu bé nhào vào mạnh quá khiến cô cau mày. Cô đau đớn kêu lên khiến Asa lập tức ngẩng đầu nhìn cô, cậu bé thoát khỏi vòng tay cô: “Cô giáo Diễm, cô sao thế?” Lâm Thanh Mai miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao, cô không sao…” Lập Gia Khiêm ghen tỵ nhìn con trai mình đang ôm Lâm Thanh Mai, nhưng anh lại thấy hơi thương cô, anh biết vết thương của cô chắc chắn là do lần trước Đồng Dao đánh cô. Lập Vân Trường và Lập Tư Thần đã bước vào phòng bệnh, Lập Vân Trường bước đến chỗ Lập Gia Khiêm hỏi thăm vết thương của anh. Mà khoảnh khắc Lập Tư Thần nhìn thấy Lâm Thanh Mai, đôi mắt đen láy của anh ta không hề dời đi nửa phút. Thật không ngờ lại gặp lại cô sớm thế… Đường cong khoé miệng và ý tứ sâu xa trong đôi mắt anh đều bị Lập Gia Khiêm ngồi đó nhìn thấy hết. Không ngờ Lập Tư Thần cũng biết Đông Phương Diễm…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]