Chương trước
Chương sau
Sắc trời đã tối.
Ngày mai là giao thừa, bên ngoài rất náo nhiệt, gia đình sum vầy, hòa thuận vui vẻ. Còn nghĩa trang Thanh Sơn chỉ có những bia mộ sừng sững, không có đèn neon, không có pháo hoa pháo trúc, bóng tối bao trùm mọi thứ, tử khí giăng kín lối.
Trước tấm bia mộ khắc "Linh vị Khương Chi Chu", có một người một mèo ngồi ở đấy.
Ban ngày có nhiều người hâm mộ đến viếng, đá granit đen tuyền phía trước bia mộ cắm đầy hoa và thú bông hình mèo.
Vào lúc này, nghĩa trang Thanh Sơn đã đóng cửa.
Lần đầu tiên Giang Thanh Mộng đến nghĩa trang này, cô luôn ở đây suốt một đêm ròng, nhưng nhân viên công tác tại nghĩa trang không cho phép; Vài tháng sau, cô lại đến, người đại diện theo pháp luật của Công ty Dịch vụ tang lễ Thanh Sơn được thay bằng người thân tín của cô.
Kể từ đó, cô muốn ở đây bao lâu tùy thích.
Giang Thanh Mộng ngồi xếp bằng trước bia mộ, tự lầm bầm lầu bầu, nhỏ giọng nói gần đây đã làm gì, đi đâu, gặp qua thú vui nào.
"Năm mới lại đến rồi, tối mai em bắn pháo hoa cho chị xem nhé?"
"Vừa rồi khi lên núi, em thấy hoa mận bên vệ đường, không biết chị có thích hay không. Ngày mai em sẽ hái một ít và mang đến cho chị."
"Em đã từng nghe chị nói rằng chị rất thích tre, năm sau em sẽ cho người trồng một ít trên núi."
...
Cô nói rất chậm, câu được câu mất. Cô thường nói được một vài câu rồi lại rơi vào im lặng, sau đó xem như không có việc gì, tiếp tục nói câu khác.
Nói nhiều đến mức chân cũng trở nên tê rần.
Cô mang thú bông và hoa tươi trước bia mộ sang nơi khác để trống chỗ, sau đó khuỵu gối ngồi xuống, dựa vào bia mộ, tựa đầu vào phiến đá lạnh lẽo, cứng đờ. Tay trái ôm mèo, tay phải vuốt nhẹ di ảnh trên bia mộ, cử chỉ thân mật hệt như muốn nép vào lòng người mình yêu.
Người cô yêu bao nhiêu năm nay đã ngủ yên ở đây.
"Meo meo, meo meo ..." Vật nhỏ trong tay tỉnh dậy, phát ra một chuỗi tiếng kêu nhỏ của mèo sữa, làm gián đoạn sự trầm tư của Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng nhìn lướt qua, sau đó nhẹ nhàng đặt nó xuống đất.
Con mèo sữa nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay của cô một chút, mềm nhũn một cục, nằm trên mặt đất giống như chất lỏng, hai chân chổng vó lên, đôi mắt tròn như ngọc nhìn chằm chằm Giang Thanh Mộng vài giây, sau đó lăn vài vòng rồi dùng đôi chân ngắn bước vài bước trên mặt đất.
Giang Thanh Mộng nhìn vào đôi tai nhọn của nó, nghĩ đến những cái bánh hình mũ.
Cô tùy ý chọn một trong số mấy chú mèo bông rồi đặt trước mặt nó.
Nó vồ tới, chụp cắn mèo bông.
Giang Thanh Mộng dựa vào bia mộ, cười nhẹ, vuốt ve di ảnh, thấp giọng nỉ non:" Tại sao chị lại thích loài động vật ngốc nghếch rụng lông này vậy?"
Tất nhiên, không ai trả lời cô.
Trong bóng đêm, chỉ có cô thấp giọng thì thào, cuối cùng cũng không còn lời nào để nói, cả thế giới đều trở nên im lặng.
Mèo sữa chơi mệt, dùng đôi chân ngắn ngủn bạch bạch bạch bạch chạy đến bên cô.
Giang Thanh Mộng lại ôm nó vào lòng, xoa đầu nó, nghĩ đến vừa rồi nó còn cuộn tròn giữa đường không dám nhúc nhích, khẽ cười rồi nói:" Không ai cần đứa nhỏ đáng thương này."
Giống như nói về nó, cũng giống như nói về bản thân mình.
Một lúc sau, con mèo sữa ngủ gật trên tay cô, cái bụng đầy lông xẹp xuống, tiếng ngáy khò khò phát ra từ cổ họng.
Giang Thanh Mộng ôm nó.
Lông xù xù, ấm áp, thích hợp để làm ấm tay.
Cô đột nhiên nghĩ đến Thẩm Tinh Hà, lòng bàn tay nàng luôn ấm áp, cái ôm của nàng vừa mềm mại vừa thơm.
Có lẽ bây giờ nàng đang ở nhà Lâm Hải Anh đúng không? Đang ở cùng Đỗ Hành, có lẽ bọn họ đang nói cười với nhau...
Nghĩ đến điều này, Giang Thanh Mộng lắc đầu, cố gắng gạt nàng ra khỏi tâm trí của mình, nhưng không tài nào thoát ra được.
Rõ ràng cô chỉ lợi dụng nàng để tìm kiếm sự ấm áp, bỉ ổi lợi dụng tình yêu của nàng để tự an ủi mình.
Nhưng không biết từ bao giờ, những nỗi niềm thầm kín ngủ đông tận đáy lòng lại bén rễ đâm chồi nảy lộc, dần dần tươi tốt, không thể bỏ qua được nữa.
Giang Thanh Mộng lấy điện thoại ra, xem giờ, sau đó bấm vào lịch sử trò chuyện với Thẩm Tinh Hà, đọc đi đọc lại hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi điện thoại chỉ còn 10% pin, cô mới nhắm mắt dựa vào bia mộ, ngẩn ngơ.
*
Lúc Khương Chi Chu đến Bắc Kinh đã là đêm muộn.
Bố mẹ của Đỗ Hành là giảng viên khoa kinh kịch Trung Quốc, họ sống trong căn nhà gia đình ở khuôn viên trường học, giống như Lâm Hải Anh.
Đã quá muộn nên không thể làm phiền đến bà. Đỗ Hành mời Khương Chi Chu ở lại nhà hắn một đêm, sẵn tiện sáng mai đến thăm hỏi cùng một vài người bạn học khác.
Khương Chi Chu trực tiếp từ chối, nàng tìm một khách sạn gần đó để ở.
Sau khi sắp xếp xong, nàng muốn gửi một tin nhắn cho Giang Thanh Mộng, vừa gõ được vài chữ, nàng lại nghĩ mối quan hệ hiện tại của cả hai là gì, tại sao nàng phải báo cáo hành trình của mình cho cô.
Vì vậy nàng đặt điện thoại xuống, ngồi ở đầu giường ôm đầu gối, chìm đắm trong suy nghĩ.
Nàng nhớ lại kỳ thi nghệ thuật năm 18 tuổi. Nàng cũng sống trong một khách sạn gần trường. Vào những ngày tổ chức thi nghệ thuật, các khách sạn gần đây đều có thí sinh ở.
Khương Chi Chu ở tuổi 18 đã trở nên nổi tiếng với《 Kinh trập 》, khi xếp hàng dự thi, máy ảnh và micro của phóng viên đều chĩa thẳng vào mặt nàng, hỏi nàng cảm thấy như thế nào.
Khương Chi Chu cảm thấy họ làm phiền công tác chuẩn bị cho kỳ thi của mình, vì vậy nàng xua tay và nói: "Tôi không cảm thấy gì cả."
Thời đại đó không giống bây giờ, còn trẻ, nổi tiếng sớm, có rất nhiều ứng cử viên là minh tinh. Thời đó, Internet chưa phát triển, chỉ cần không có lưu lượng truy cập thì không dễ gì nổi tiếng, rất nhiều bậc tiền bối thành danh đều dựa vào tác phẩm.
Người đời nói rằng không ai giàu ba đời. Đối với minh tinh của làng giải trí, danh vọng còn mong manh hơn giàu có, hiếm ai thành danh khi còn trẻ như Khương Chi Chu mà còn sẵn sàng đăng ký khóa học chính quy.
Đáng tiếc là sau đó Khương Chi Chu vẫn bị chụp mũ "kiêu ngạo" và "không coi ai ra gì" vì câu nói "không cảm thấy gì cả" của mình.
Nhớ đến chuyện cũ, Khương Chi Chu mỉm cười, bỗng dưng suy nghĩ của nàng lại rẽ sang một góc, lại nghĩ về Giang Thanh Mộng, vòng qua vòng lại vẫn vòng về cô.
——Cô ra mắt năm 18 tuổi và trở nên nổi tiếng hơn phân nửa người trong giới giải trí ở tuổi 19.
Nhưng có lẽ cô không đặt quá nhiều tâm tư vào nghiệp diễn.
So với diễn xuất, cô giỏi tuyên truyền quảng cáo, lên kế hoạch và thiết kế lịch trình cho nghệ sĩ, đồng thời điều hành hoạt động giống như một thương nhân.
Thị trường lưu lượng luôn luôn đổi mới, không có tác phẩm chống lưng, không có nhiều phim để quay chụp, rất dễ bị thay thế.
Chu kỳ sự nghiệp của các diễn viên không dài. Điều này đặc biệt đúng với các nữ diễn viên trong nước. Khi đến một độ tuổi nhất định, họ không thể đóng phim, trừ khi vào vai mẹ chồng hoặc bà dì nào đó. Các nghệ sĩ lưu lượng đến một độ tuổi nhất định sẽ không thể nào quay phim được nữa, họ rất dễ bị thay thế. Chỉ có tiền lãi từ hai, ba đến ba bốn năm nên tư bản luôn muốn vắt kiệt giá trị của nghệ sĩ. Đến một lúc nào đó, họ sẽ gạt nghệ sĩ lưu lượng sang một bên, nhường đường cho nghệ sĩ trẻ trung, xinh đẹp khác.
Cũng giống như các sản phẩm trên dây chuyền lắp ráp.
Trong những năm đầu, khi chưa lưu hành thuật ngữ nghệ sĩ lưu lượng ở Trung Hoa dân quốc, họ thường dùng "Phái thần tượng" và "Phái thực lực" để phân biệt nghệ sĩ.
Khương Chi Chu đã ra mắt được mười năm, nàng đã chứng kiến ​​quá nhiều thần tượng sớm nở tối tàn, từ cực kỳ nổi tiếng trở thành người chẳng ai biết đến.
Nàng không muốn Giang Thanh Mộng kết thúc như vậy. Ít nhất, không được giống như pháo hoa, chỉ là phù du.
Nàng sợ cô sẽ buồn.
Nếu như là trước kia, Khương Chi Chu có thể giúp đỡ, hỗ trợ cô. Nhưng hiện tại, nàng chẳng có gì trong tay, giống như tượng Bồ Tát qua sông, còn chưa bảo vệ được bản thân mình.
Khương Chi Chu lại cười.
Đúng người, sai thời điểm.
Sai thời điểm thì cũng đã yêu, chỉ có thể chấp nhận.
Khương Chi Chu lại cầm điện thoại lên, xem lại lịch sử trò chuyện với Giang Thanh Mộng, đọc từng tin nhắn một.
Đọc xong lại càng nhớ cô nhiều hơn.
Nàng nghĩ về một câu mà trước đây nàng từng đọc qua.
——Trong những đêm dài đằng đẵng, nỗi nhớ nhung giống như hàng vạn con kiến gặm nhấm toàn bộ cơ thể tôi.
Nàng nghĩ đến việc chiến tranh lạnh mấy ngày qua, một tia đau đớn nhất thời dâng lên từ tận đáy lòng, xen lẫn nỗi nhớ thấu xương, chua, cay, ngọt, đắng dồn dập dâng tràn cõi lòng khiến đầu mũi chua xót, hai mắt gần như đỏ hoe.
Nhớ cô, nhớ cô, rất rất nhớ cô.
Nàng không biết bây giờ cô đang làm gì, liệu cô có ngủ ngon không.
Cô không chịu nói cho nàng biết ba ngày này cô sẽ đi đâu. Nhưng Khương Chi Chu cho rằng cô sẽ có người bên cạnh, ít nhất trợ lý và vệ sĩ gần như không thể nào không đi cùng cô.
Vậy là tốt rồi.
Khương Chi Chu biết đứa trẻ kia thực sự sợ ở một mình, chỉ là có rất nhiều chuyện cô không chịu nói ra.
Nàng nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách của cô, khi cô muốn thứ gì đó, cô sẽ dùng ánh mắt ấy nhìn thẳng vào nàng, giống như một đứa trẻ yêu thích thú bông và đồ ăn vặt đến mức đi không nổi, chỉ có thể nhìn chúng bằng đôi mắt ngấn nước.
Đứa trẻ hư, được nuông chiều quá mức sẽ khóc lóc, lăn lê bò lết đòi bố mẹ mua cho bằng được. Trẻ em hiểu chuyện chỉ biết nhìn mà không nói gì, vì chúng hiểu bố mẹ sẽ không mua cho mình, nói ra lại càng khiến bố mẹ phiền lòng hơn.
Không dám nói ra, sợ không đạt được, sợ bị chán ghét.
Khương Chi Chu lại cầm điện thoại lên, đứng dậy chụp ảnh phong cảnh phía ban công, chụp vị trí khách sạn rồi gửi lên WeChat Moments, đặt chế độ chỉ Giang Thanh Mộng mới nhìn thấy được.
Tất cả cảnh vật mà nàng đã xem qua, chỉ muốn chia sẻ với một mình cô.
*
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi Chu và Đỗ Hành cùng nhau đến nhà Lâm Hải Anh.
Khi Đỗ Hành giới thiệu thân phận 'bạn bè' với Khương Chi Chu cho các bạn cùng lớp, bọn họ liền làm mặt quỷ, một người bạn còn huých tay hắn, cười nói:" Tôi nghĩ đây là bạn gái của cậu, còn mang về gặp bố mẹ nữa. Tiểu tử à, tốc độ của cậu nhanh thật đấy, bạn gái cũng rất xinh đẹp nữa."
Đỗ Hành đỏ bừng mặt, xua tay phản bác: "Không phải đâu, thực sự chỉ là bạn bè."
Khương Chi Chu tự nhủ: Thật ra thì cũng chưa đến mức là bạn bè, nhiều nhất cũng chỉ là đồng môn + đồng nghiệp tạm thời.
Bạn học vẫn muốn trêu chọc họ, Khương Chi Chu thấy thế, chỉ mỉm cười nói một câu "Tôi có đối tượng rồi." để dừng việc bàn tán của họ lại.
Thật ra vẫn chưa có, nàng và Giang Thanh Mộng vẫn chưa xác nhận mối quan hệ của cả hai.
Mặc dù vậy, nàng cũng không muốn nhập nhằng với người khác.
Đỗ Hành đã thông báo với Lâm Hải Anh từ rất lâu, nói hôm nay hắn sẽ đến nhà thăm hỏi. Lâm Hải Anh đã mở cửa chờ bọn họ đến từ sáng sớm.
Đỗ Hành cùng vài người bạn học vừa nói vừa cười. Một tay Khương Chi Chu cầm túi xách, tay kia cầm hoa quả, im lặng bước vào khuôn viên gia đình.
Nàng nhớ trước nhà Lâm Hải Anh có một cây vải.
Năm 20 tuổi, nàng mua một túi vải đến thăm. Cuối cùng, nàng tự ăn hết vải thiều, còn phun một đống hạt vào chậu cây để xem sau này nó có mọc ra hay không.
Kết quả là hạt trong chậu cây thực sự bén rễ, nảy mầm, còn mọc cây con lên.
Lâm Hải Anh chuyển cây con đến một bãi bùn trước cửa, tưới nước và bón phân cho nó.
Mỗi lần Khương Chi Chu đến cửa đều hét lên một câu:" Lão sư lão sư, cô có chăm sóc cây của cháu tốt không?"
Lâm Hải Anh luôn miễn cưỡng trả lời nàng:" Có chứ, tưới nước vào ban ngày, bắt côn trùng vào ban đêm, bón phân vào mùa xuân và bọc trong một chiếc áo khoác chần bông vào mùa đông, khi nó lớn lên còn cao hơn cháu nữa."
Bây giờ, đã bảy tám năm trôi qua. Khương Chi Chu đứng trước cửa nhà của Lâm Hải Anh, nàng nhìn thấy cây vải tươi tốt và Lâm Hải Anh đầu tóc bạc phơ đứng dưới gốc cây.
Lâm Hải Anh vuốt ve lá cây, nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của vài thiếu niên, bà quay đầu nhìn sang, nở nụ cười nhân hậu trên mặt, khi ánh mắt rơi vào mặt Khương Chi Chu, nụ cười của bà có chút cứng đờ.
Đỗ Hành dẫn nàng đến bên cạnh bà: "Lão sư, đây là người bạn mà con đã nói với cô, Thẩm Tinh Hà. Năm nay em ấy đón Tết ở nhà con , nhân tiện con đưa em ấy đến chúc Tết cô ạ."
Khương Chi Chu bước đến, hơi cúi đầu: "Xin chào giáo sư Lâm."
Đã lâu không gặp, lão sư.
Lâm Hải Anh nhìn nàng, ánh mắt đầy đau thương, nhưng bà vẫn gật đầu cười, giữ lấy vai nàng, tinh tế đánh giá trong một lúc rồi nói:" Ngoan ... ngoan ... cô bé ngoan, vào trong đi, đừng ở bên ngoài đón gió lạnh, cô đã chuẩn bị đồ ăn cho các cháu rồi."
Các học trò bước vào nhà cùng Lâm Hải Anh.
Khương Chi Chu bỗng giật mình tại chỗ khi nhìn thấy Lâm Hải Anh bước đi khập khiễng.
Đỗ Hành nhìn thấy sự ngạc nhiên và nghi ngờ trong mắt nàng, nói với nàng:" Mấy năm gần đây cô giáo bị viêm khớp dạng thấp, đến mùa đông thì rất đau, đôi khi đau đến mức không thể đi lại được."
Khương Chi Chu chưa bao giờ nghe Lâm Hải Anh kể chuyện này cho mình nghe. Nàng gọi điện cho bà vào mỗi dịp lễ Tết, cũng hỏi thăm sức khỏe của Lâm Hải Anh nhưng lúc nào bà cũng nói rằng bà rất khỏe.
Nàng đã quên mất, con người sẽ già đi.
Khi vào nhà, Lâm Hải Anh mời họ ngồi xuống và tiếp tục vào bếp nấu thức ăn, một số học trò chen chúc vào để giúp đỡ bà.
Vốn dĩ Khương Chi Chu cũng muốn đến, nhưng căn bếp nhỏ không thể chứa được quá nhiều người.
Nàng đành phải ngồi trong phòng khách và trò chuyện với các bạn cùng lớp của Đỗ Hành.
Sau khi trò chuyện một lúc, nàng đứng dậy, tham quan giá sách của Lâm Hải Anh.
Trong nhà Lâm Hải Anh có rất nhiều sách, thư phòng không thể chứa hết. Vì vậy, bà đã bày thêm hai giá sách năm tầng trong phòng khách.
Trên giá sách có rất nhiều sách và tài liệu về lý thuyết hoạt động của các học giả Trung Quốc và nước ngoài. Khương Chi Chu ghi nhớ tên sách và tên tác giả, nàng định đợi khi trở về sẽ mua một ít cho Giang Thanh Mộng.
Nàng bước đến giá sách, nhìn lướt qua các cuốn sách, chỉ thấy hai tầng trong số chúng chất đầy báo và tạp chí.
Khương Chi Chu tiện tay rút ra vài quyển tạp chí.
《 Giải trí tuần san 》sáu năm trước, tạp chí lá cải, hiện đã ngừng xuất bản.
Trang bìa và tiêu đề của tạp chí rất quen mắt, đó là Khương Chi Chu ở tuổi 21.
Khương Chi Chu, 21 tuổi, đang yêu đương cuồng nhiệt với Ôn Tuân.
Năm đó, Khương Chi Chu bị một tờ báo lá cải phanh phui chuyện tình cảm của mình, nàng đã trả lời phỏng vấn của giới truyền thông một cách đầy thoải mái:" Tôi đã 21 tuổi, tại sao lại không thể có bạn trai được?" Phóng viên báo lá cải hỏi nàng có phải nàng mang thai trước khi cưới không, Khương Chi Chu sờ sờ bụng, trả lời cô ta:" Tôi có nên làm động tác nhào lộn để chứng minh không? "Phóng viên không hiểu chuyện liền gật đầu, Khương Chi Chu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn trực diện vào cô ta.
Ngày hôm sau, tiêu đề trang bìa của Giải trí tuần san là "Nữ diễn viên nổi tiếng bị nghi ngờ mang thai trước khi kết hôn, không từ thủ đoạn để bước vào gia đình hào môn.". Trên trang bìa là hình ảnh nàng đang sờ bụng mình, còn có hình ảnh Ôn Tuân đi cùng nàng đến bệnh viện.
Cho nên, nữ minh tinh ra vào bệnh viện không nên để paparazzi chụp được.
Một phát liền bị chụp mũ là mang thai.
Khương Chi Chu mở tạp chí ra, nhìn từng tấm ảnh trong quá khứ, âm thầm nhớ về chuyện cũ.
Nàng mơ hồ nhớ ra khi nàng nhìn thấy lời đồn đoán vô căn cứ này, nàng đã tức giận đến mức đập bàn và nói với Tô Quả rằng nàng muốn kiện và cảnh cáo bọn họ.
Khương Chi Chu lật một trang khác, nhìn thấy một bức ảnh của nàng và Ôn Tuân.
Trong một con hẻm có vài ba người tản bộ, nàng mang khẩu trang dựa vào xe, Ôn Tuân nhét ly trà sữa vào tay nàng, nàng câu lấy cổ, hôn lên mặt hắn qua lớp khẩu trang.
Khương Chi Chu nhìn nhìn, đột nhiên nhíu mày.
Trong số những người đi đường trong bức ảnh, có một cô bé tầm 14, 15 tuổi cực kỳ xinh đẹp đang véo khóe váy, nhìn nàng hôn má Ôn Tuân, mím môi, nước mắt lưng tròng.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.