Hai giờ sáng giờ Nga, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng.
Tại một nông trại bỏ hoang cách St. Petersburg 200 km về phía đông, những chiếc đèn cao áp khẩn cấp đã được dựng lên ven đường, tạo thành một trạm y tế tạm thời để cứu chữa người bị thương.
Trận tuyết lớn ban ngày đã ngừng, nhưng ven đường vẫn còn một lớp băng mỏng.
Hiểu Tĩnh đang khóc lóc gọi điện thoại cho bố mẹ, còn Kiều Vụ mở bản đồ, tra xem gần đó có trạm giao thông nào có thể đưa cô đến St. Petersburg không.
Lão Mục đột nhiên gọi WeChat cho cô.
“Em không sao chứ, có bị thương không?”
Kiều Vụ không muốn làm anh lo lắng.
“Tất nhiên là không sao ạ, may mắn lắm, Nga cứu viện nhanh lắm.”
Lão Mục thở phào nhẹ nhõm: “Anh ở Nga 10 năm rồi mà còn chưa gặp chuyện này bao giờ, chuyện này mà về nước kể cho người ở quê nghe thì hiếm có đấy.”
Kiều Vụ mím môi: “Thôi đừng, bị nhốt trong nông trại nhỏ lạnh lắm.”
Người đàn ông Đông Bắc ở đầu dây bên kia bị cô chọc cười, tiếng cười sảng khoái và hào sảng.
“Em không sao là tốt rồi, nếu không anh cũng không biết phải làm sao.”
Kiều Vụ do dự mở lời: “Thế... bên St. Petersburg?”
Lão Mục hừ một tiếng: “Đến lúc này rồi mà em còn nghĩ đến chuyện đó à? Về nhà nghỉ ngơi ngủ một giấc cho ngon, kiếm tiền đâu quan trọng bằng tính mạng, đúng không?”
Điều đó thật khó nói.
Kiều Vụ còn muốn hỏi xem có cách nào cứu vãn không, thì câu nói tiếp theo của Lão Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-bay-on-nhu-te-dai/5215122/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.